Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 222: Năm ấy



Chiếc xe xông pha mưa gió, lao nhanh như chớp trên đường, khi tới ranh giới Thụy Lệ thì mưa cũng ngừng, đường chân trời hiện lên những tầng mây đa dạng, dày và nặng, chồng lên nhau, chạy dài vạn dặm. Có ánh cầu vồng xuyên qua mây đen, giao thoa với ánh sáng càng lúc càng rõ nét phía Tây. Vừa vào Thụy Lệ đã lập tức cảm nhận được hơi thở dân tộc nồng đậm, từ những cây đa to hay rừng cây có thể dễ dàng bắt gặp, tới những phong cách kiến trúc cao lớn, rực rỡ. Khi xe đi bên bờ sông, ngoài cửa xe những dòng nước siết ùn ùn dâng lên, La Trì chép miệng mấy tiếng: “Đây chính là dòng sông nổi tiếng sao, nhờ ‘hồng phúc’ của giáo sư Lục, tôi đã kịp nhìn thấy phong cách Thụy Lệ khi còn sống trên đời rồi.”

Lục Bắc Thần nhận ra giọng điệu châm chọc của anh ấy, không thèm đoái hoài.

“Rốt cuộc cậu tới Thụy Lệ để làm gì?” La Trì hỏi.

Dọc đường, việc Lục Bắc Thần làm nhiều nhất là nhắm mắt, tảng lờ toàn bộ phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, cũng để ngoài tai cả những câu hỏi chốc chốc lại xuất hiện của La Trì. Cho tới khi La Trì hỏi một lần nữa.

“Cùng một câu hỏi cậu đã hỏi không dưới mười lần rồi, còn dám hỏi lần thứ mười một thì cậu lập tức xuống xe.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng cảnh cáo.

Có đánh chết La Trì, anh ấy cũng không xuống xe, đối với hành vi của Lục Bắc Thần, anh ấy quá tò mò, thế nên để được an toàn, La Trì chọn cách trật tự.

Trời đã sáng lên.

Sắc cầu vồng lơ lửng giữa trời và đất cũng tan đi.

Ánh sáng phía xa xa sốt sắng chiếu xuống mặt đất, vẫn còn những chỗ vòm mây chưa mở ra nhưng cũng đã có những tia sáng chen nhau rơi xuống thành bó, hệt như bầu trời bị hổng một lỗ, đẹp tuyệt vời. Bóng nắng hắt lên cửa sổ êm dịu vì đã được lọc qua, đung đưa giữa trán và gò má Lục Bắc Thần, sống mũi cao được soi rọi, trông lại càng thẳng tắp.

Sau khi xe đi vào đường phố sầm uất, ngoài cửa xe xuất hiện những trang phục dị thường đủ màu đủ sắc. Thụy Lệ là nơi phong phú về các dân tộc, vì thế trên đường luôn rực rỡ, mặc dù các dân tộc thiểu số hiện giờ cũng đã bị Hán hóa rồi nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ giữ được nét đặc sắc của mình, như trang phục, thức ăn, tập tục…

Hôm nay chẳng biết họ đến đúng ngày lễ gì đó mà đường to phố nhỏ đều cực kỳ náo nhiệt, trang phục gì cũng có, khiến La Trì nhìn đến hoa cả mắt.

Lục Bắc Thần cũng mở mắt ra nhưng anh cũng không có dự định ngắm nhìn quang cảnh đông vui, chỉ báo cho tài xế một địa chỉ, xe liền đi thẳng tới địa điểm đó. La Trì rất thính tai, nó nghe giống như tên một nơi giao dịch đá quý, đầu óc anh ấy bắt đầu xoay chuyển nhanh lẹ nhưng cho dù có tò mò trăm ngàn lần cũng không được hỏi Lục Bắc Thần nữa, nếu không với tính cách một là một, hai là hai của Lục Bắc Thần, anh ấy chắc chắn sẽ bị đuổi xuống xe.

Thế là anh ấy đã phát huy hết mình sức liên tưởng tưởng tượng, rồi trong đầu chợt lóe lên một bản tin mấy tháng trước có vô tình lướt qua, hình như nói rằng ở Thụy Lệ, Vân Nam sắp tổ chức một buổi đấu giá đá quý xưa nay chưa từng thấy. Thụy Lệ là thành phố của phỉ thúy, là nơi giao dịch phỉ thúy Myanmar lớn nhất. Cái gọi là ‘xưa nay chưa từng thấy’ là ám chỉ việc phá bỏ một số thói quen giao dịch phỉ thúy hoặc các loại đá quý khác mang tính chất nhỏ lẻ, riêng tư ở Thụy Lệ, mà lần này sẽ ‘gióng trống khua chiêng’, thậm chí mời gọi các phóng viên trong và ngoài nước cùng tham gia một buổi đấu giá.

La Trì tự nhận mình là một người qua quýt, dù là cược đá hay đấu giá đều không có chút hứng thú nào. Trong mắt anh ấy, những đá quý đó có quý giá cỡ nào, lấp lánh cỡ nào đi chăng nữa, nói trắng ra vẫn chỉ là đá, chỉ là con người khiến nó trở nên giá trị mà thôi. Qua phân tích địa chỉ mà Lục Bắc Thần nhắc tới, anh ấy cảm thấy gần như chắc chắn đó là địa chỉ của buổi đấu giá rồi.

Rồi anh ấy lại liên tưởng tới những người dân xiêm áo sặc sỡ, rộn ràng khắp đường, nhất định là không tránh khỏi liên quan tới buổi đấu giá mà bản tin đề cập.

Chuyện này có chút thú vị rồi đây.

Nếu đích thực Lục Bắc Thần tới tham gia buổi đấu giá vậy tức là anh có đồ muốn đem ra đấu giá hay là cạnh tranh đấu giá? Mà thứ đồ ấy là gì?

La Trì càng nghĩ càng cảm thấy hay ho, thế là lòng ngập tràn mong đợi.

Ở vị trí trung tâm nhất thành phố, một tòa kiến trúc mang văn hóa Phật giáo cực kỳ nổi bật, người qua lại không ít nhưng bị chặn ngoài dây chăng của cảnh sát. Xe đi vào bãi đậu, La Trì nhìn kỹ lại, ôi chao, cả một bãi đậu xe rộng thế này mà cũng chật kín, xem ra người xuất hiện không ít.

Xe vừa đỗ yên, lập tức có người vận Âu phục, đi giày da bước tới, trông dáng vẻ có lẽ là nhân viên làm việc ở đây, chào hỏi cực kỳ cung kính: “Anh Lục!”

Lục Bắc Thần không dừng bước, bước vượt qua người đó, hờ hững hỏi: “Tới giờ chưa?”

“Anh đến vừa kịp lúc, còn khoảng nửa tiếng nữa là ‘Khuynh vũ’ xuất hiện, năm phút trước vừa bán thành công một sợi đài sen phỉ thúy bạch ngọc từ đầu thời nhà Thanh.” Người nhân viên đi theo bên cạnh Lục Bắc Thần, nhẹ nhàng nói: “Phòng nghỉ của anh đã được sắp xếp xong, tới giờ tôi lại sẽ thông báo cho anh, mời anh đi bên này.”

La Trì quả thật ù ù cạc cạc, xem ra tên này tới đây để đấu giá.

Không dưng mua mấy viên đá ghẻ này làm cái gì?

Anh ấy càng phải xem xem rốt cuộc là viên đá thô kệch nào đã khiến Lục Bắc Thần đường sá xa xôi, đồng thời hại cả anh ấy ngồi máy kéo cả đêm, rung lắc tới mức ruột sắp rơi cả ra ngoài, thậm chí còn chưa ăn một bữa tử tế đã vội vàng lên đường. Đều là cái viên đá đó hại, còn mệt hơn cả bình thường phá án…

***

Thượng Hải.

“Đây chính là chủ ý mà cậu đưa ra cho Cố Sơ?”

Càng về đêm càng náo nhiệt.

Quán bar cũng đã đông khách, ngay cả tiếng nhạc Jazz cũng nóng hơn.

Các ly cocktail đủ màu được bày khắp chiếc bàn dài để cung cấp cho mấy người con gái uống, còn từng ly Martini được bỏ muối và lát chanh, vừa uống hết một tá ngay lập tức lại có một tá mới chính là thành phẩm của Kiều Vân Tiêu.

Trong chỗ ngồi, Tiêu Tiếu Tiếu ngồi ở một góc sát cạnh nhất, cầm một ly ‘Blue lover’, những viên đá lấp lánh khiến đầu ngón tay cậu ấy ánh lên những sắc màu kiều diễm. Cậu ấy nhìn về phía Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ ngồi gần đó, tâm trạng có đôi chút buồn bã, khi quay qua nhìn Lăng Song, giọng điệu hơi tệ.

Lăng Song vừa từ sàn nhảy trở về, chơi rất cao hứng, sau khi ngồi xuống bèn tiện tay cầm một ly cocktail lên uống cạn, nghe được câu hỏi của Tiêu Tiếu Tiếu lập tức phản đối: “Chủ ý này sao chứ?”

“Cách thăm dò của cậu là mượn một người đàn ông khác để anh ấy ghen tuông? Cậu không thấy ấu trĩ à?”

Lăng Song đặt chiếc ly xuống, ngồi sát lại Tiêu Tiếu Tiếu, nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới.

Tiêu Tiếu Tiếu bị cậu ta nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, bèn nhíu mày: “Nhìn cái gì vậy?”

“Cậu ghen rồi sao?” Lăng Song bất thình lình hỏi.

Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu sững lại, rồi lập tức đẩy cậu ta ra, giọng điệu bực bội: “Ai ghen?”

Tối nay Lăng Song đã uống không ít, cả người đã đạt tới một sự hoạt bát trước nay chưa từng thấy, trước đây luôn thờ ơ không quan tâm tới Tiêu Tiếu Tiếu, giờ lại thích chọc ghẹo cậu ấy. Cậu ta dựa sát một bên, một tay chống lên má, một tay chỉ vào Tiêu Tiếu Tiếu cười e thẹn: “Cậu chứ còn ai nữa, nhìn thấy Kiều Vân Tiêu đối xử tốt với Cố Sơ, cậu ghen tỵ, vì cậu thích Kiều Vân Tiêu.”

“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế!” Tiêu Tiếu Tiếu lập tức bổ nhào tới, bịt chặt miệng Lăng Song, rồi lại dè dặt ngó nhanh về phía Cố Sơ.

Lăng Song đẩy cậu ấy ra: “Căng thẳng cái gì? Tiếng nhạc to thế này, anh ấy không thể nghe được đâu.”

“Sao cậu lại gọi anh ấy tới đây?” Tiêu Tiếu Tiếu có phần bực dọc.

“Cách tốt nhất để kích động Lục Bắc Thần chính là Kiều Vân Tiêu.” Lăng Song rất thản nhiên: “Tình địch… là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm tình yêu đích thực.”

Tiêu Tiếu Tiếu cười khẩy: “Thật sự quá nhạt nhẽo rồi!” Rồi cậu ấy cố tình nhìn ngó khắp nơi: “Tình địch xuất hiện rồi, thế Lục Bắc Thần đâu? Anh ấy tới rồi sao? Ngay cả bóng dáng cũng không thấy! Cậu tưởng đang quay phim điện ảnh đấy à, bên này nhìn thấy bóng tình địch, bên kia nam chính lập tức xuất hiện sáng bừng?”

“Gấp gáp cái gì, kịch hay còn ở phía sau, một người thông minh như tôi sao có thể nghĩ ra một trò chơi tồi tệ chứ?” Lăng Song cười rồi tiện tay với lấy một ly cocktail, giơ ly ra trước mặt Tiêu Tiếu Tiếu: “Ngược lại là cậu đấy, rõ ràng là yêu thầm cậu chủ nhà họ Kiều, có bản lĩnh ngồi đây ầm ĩ với tôi, mà không có bản lĩnh tới trước mặt anh ta tỏ tình?”

“Tôi… Tôi không hề yêu thầm anh ấy!” Tiêu Tiếu Tiếu lập tức phản bác.

Lăng Song chép miệng, cố tình tỏ ra tiếc nuối: “Có biết loại con gái nào đáng thương nhất không? Chính là loại người như cậu đấy!” Cậu ta ghé sát tới, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiêu Tiếu Tiếu: “Đừng tưởng tôi không biết cậu giảm cái lớp mỡ thừa trên người này chỉ vì anh ta, thứ có thể khiến con gái hoàn toàn thay đổi chỉ có tình yêu thôi.”

“Tôi không muốn cả người béo mập trở thành gánh nặng, tôi muốn được sống khỏe mạnh có gì không đúng nào?” Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu có phần cự nự nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi là một bác sỹ, biết rõ nhất sự nguy hiểm của bệnh béo phì đối với cơ thể, tôi vì sức khỏe của bản thân không được hay sao? Cậu cũng đã tới trung tâm thẩm mỹ, lẽ nào cũng vì tình yêu?”

“Tiểu bảo bối, tôi và cậu là hai tính chất khác nhau.” Lăng Song không giận mà bật cười: “Tôi chưa bao giờ tin vào thứ trò chơi tình yêu này, tin vào một thằng đàn ông chẳng bằng tin vào một con chó. Tôi ấy à chỉ vì muốn bản thân được sướng mắt đẹp lòng. Phụ nữ sống phải vì bản thân mình, tự nhìn mình thấy vui vẻ thì mới có thể ở bên ngoài như cá gặp nước. Cậu thì khác, động lực duy nhất cổ vũ cậu chính là Kiều Vân Tiêu. Tiêu Tiếu Tiếu, mặc dù chúng ta không phải bạn bè thân thiết gì, nhưng dẫu sao cũng đã ở cùng một ký túc xá năm năm trời, tôi hiểu cậu hơn bất kỳ ai. Khi còn chưa biết tới Kiều Vân Tiêu cậu là đứa được chăng hay chớ, câu cửa miệng chính là tốt nghiệp là được rồi, nhưng sao sau khi quen Kiều Vân Tiêu, cậu lại trở nên chăm chỉ cần cù vậy? Không những nghiêm túc học hành còn nỗ lực giành được học bổng, thi nghiên cứu sinh cậu bỏ nhiều công sức hơn ai hết. Cậu tưởng tôi thật sự không hiểu cậu nghĩ gì sao? Chẳng phải chỉ muốn bản thân trở nên xuất sắc để xứng với Kiều Vân Tiêu ư?”

Tiêu Tiếu Tiếu cắn chặt chiếc ly, nhìn chằm chằm Tiêu Tiếu Tiếu, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đừng nói nữa!”

“Hôm nay cho dù cậu tuyệt giao với tôi, tôi cũng phải nói.” Lăng Song có lẽ uống say thật rồi, những chuyện bình thường không thích nhắc và không thích nói tới đều dốc hết ra: “Cậu tin rằng cậu phải đủ giỏi mới có thể xứng với một người xuất sắc như Kiều Vân Tiêu. Nhưng có một câu nói đúng là cậu không thích nghe thật, yêu thầm có cái tác dụng đếch gì? Từ đầu tới cuối, cậu luôn đẩy mình vào vị trí của một cái bóng thì anh ta sẽ mãi mãi chỉ coi cậu là cái bóng mà thôi! Cậu biết chuyện ngu ngốc nhất của người phụ nữ là gì không? Chính là lúc cậu ôm cái tình yêu thầm kín tự thương tự xót cho mình, anh ta lại chẳng hay biết gì cả.”

“Tôi vốn không muốn để anh ấy biết.” Tiêu Tiếu Tiếu nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay xè đốt cháy cổ họng, ánh mắt cô dừng lại trên người đang ngồi cạnh Cố Sơ. Cố Sơ đang uống rượu, trong bóng tối, gương mặt nhỏ của cậu ấy nhợt nhạt kinh người. Kiều Vân Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh dịu dàng nói chuyện. Phải, cô biết mình tới cuối cùng vẫn không so được với Cố Sơ. Cậu ấy có một nét đẹp trời sinh, dù khóc hay cười đều khiến người ta không thể quay đi, hơn nữa còn nghĩa khí với bạn bè. Một người con gái như thế gần như là đứa con cưng của Thượng đế. Dù nhà họ Cố có xảy ra chuyện thì sao chứ? Bên cạnh cậu ấy chí ít còn có một người đàn ông xuất sắc như Kiều Vân Tiêu không chia không lìa.

“Thế mới nói cậu ngu ngốc.” Lăng Song khi say ăn nói càng không khách khí: “Hoặc là quên hẳn người ta đi, giống như Cố Sơ vậy, bắt đầu mở ra một tình yêu mới, hoặc là đi tỏ tình với người ta, sống hay chết cũng phải có một câu trả lời chứ? Lẽ nào cậu định ôm cái tình yêu thầm này sống cả đời? Nếu cậu suy nghĩ được rộng rãi như vậy thì lúc trước khi Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ đính hôn, cậu đừng có khóc lóc như quỷ vậy. Cái gì mà mừng thay cho Cố Sơ, cái gì mà kích động rơi nước mắt, toàn ăn nói vớ vẩn. Chính là người đàn ông trong lòng cậu sắp lấy người phụ nữ khác rồi! Đơn giản vậy thôi!”

Tiêu Tiếu Tiếu cụp mắt xuống, uống rượu, khóe mắt bỗng đỏ ửng.

“Nhìn cái mặt cậu bây giờ đi.” Ngón tay ngọc ngà của Lăng Song đặt lên mặt cậu ấy: “Cậu vứt bỏ được cơ thể béo mập thì sao nào? Một người phụ nữ không tự tin, có đẹp thế nào cũng là người vô hình. Cậu đã từng soi gương nhìn kỹ lại bản thân chưa? Thật ra cậu rất đẹp, tối nay số đàn ông chủ động tới nịnh nọt, ân cần với cậu tôi sắp đếm không xuể rồi. Cậu chỉ bỏ xuống lớp mỡ thừa, đâu có chỉnh sửa nhan sắc, vẻ đẹp bây giờ của cậu hoàn toàn do bố mẹ cho cậu, cậu còn có lý do gì để tự ti? Nói cách khác, cho dù cậu không hài lòng về diện mạo của mình vậy thì cậu cũng có một công việc đáng tự hào chứ? Tốt nghiệp với thành tích xuất sắc ở đại học A, thuận lợi lấy được bằng thạc sỹ rồi lại được vào một bệnh viện có tiếng. Từ lúc làm bác sỹ thực tập cho tới khi lên bác sỹ chính khoa thần kinh, cậu đừng nói rằng không phải vì Kiều Vân Tiêu. Vì Kiều Vân Tiêu, cậu ở lại Thượng Hải, vì Kiều Vân Tiêu ép bản thân mình trở nên xuất sắc, sao đến giờ phút này cậu vẫn chỉ làm một con rùa rụt cổ?”

“Cậu đừng nói nữa!” Tiêu Tiếu Tiếu càng nghe càng buồn bực, thẳng thừng bê ly rượu chạy tới bên quầy bar.

Lăng Song cười khẩy, lắc đầu, uể oải dựa vào ghế sofa, lắc lắc ly rượu trong tay, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là gỗ mục không thể khắc nổi.”

Đầu kia hàng ghế, Cố Sơ ngước mắt lên đúng lúc Tiêu Tiếu Tiếu rời khỏi chỗ. Vừa định gọi cậu ấy lại thì Kiều Vân Tiêu ngồi bên cạnh hỏi: “Cậu ta có tốt với em không?”

Cô sững người, một lát sau trả lời: “Rất tốt.”

Từ lúc Kiều Vân Tiêu vội tới quán bar cho đến giờ, anh chưa hề nhắc tới Lục Bắc Thần, khi ngồi xuống chỉ trò chuyện với họ như gặp lại bạn cũ, muốn uống gì cứ gọi, anh mời. Lăng Song không chút khách khí, gọi đủ các loại rượu và mấy món nhỏ đầy bàn. Cố Sơ ít nhiều vẫn còn cảm ơn Lăng Song, chí ít thì cậu ta không phát điên gọi mấy người đàn ông xa lạ tới mà chỉ gọi Kiều Vân Tiêu nếu không cả rượu cô cũng không nuốt trôi.

Khoảng thời gian này tập đoàn Kiều Viễn làm ăn thuận lợi, cổ phiếu tăng rồi lại tăng, Kiều Vân Tiêu cũng tranh thủ mới tới được đây. Cố Sơ vẫn luôn để ý tới tập đoàn Kiều Viễn, tất cả mọi động thái cô đều nắm rõ, vẫn luôn muốn tìm một dịp chúc mừng Kiều Vân Tiêu có thể ngồi vững ghế chủ tịch tập đoàn, chỉ có điều nghĩ tới khúc mắc giữa anh ấy và Lục Bắc Thần cô lại lần lữa mãi.

Hôm nay cuối cùng cũng đã có một cơ hội tốt.

Rượu, quả thực là một thứ tuyệt.

Vừa để giải sầu, vừa để chúc mừng.

Kiều Vân Tiêu nói nhiều tới chuyện của tập đoàn, cũng kể cho cô nghe chuyện một số cổ đông mất mặt. Cố Sơ biết trước nay anh vẫn không ưa đám cổ đông nguyên lão đó, nói mấy chuyện cười về họ cũng coi như là cách để Kiều Vân Tiêu tự tìm cân bằng cho bản thân. Thông thường, Kiều Vân Tiêu thích nói với cô một số chuyện trong giới thương nhân vì đa số cô đều có thể hiểu, cũng khá nhạy cảm với một số tình hình thương trường. Kiều Vân Tiêu hay trêu cô thừa hưởng gen của bố, nếu là con trai thì tốt quá.

Thế là mọi người ăn uống cười đùa vui vẻ, cô những tưởng một buổi tối sẽ trôi qua như thế, chí ít thì sẽ không khiến cô nhớ gương mặt ấy, không để cô nhớ lại nỗi đau anh giày vò mình.

Nhưng Kiều Vân Tiêu vẫn hỏi.

Có lẽ cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Sao cô không rõ Lục Bắc Thần cũng là cái gai trong mắt Kiều Vân Tiêu?

“Nói dối.” Anh thầm lẩm bẩm.

Có tiếng nhạc át đi tiếng anh, cô không nghe rõ anh nói gì nhưng nhìn khẩu hình miệng cũng đoán được nội dung. Cô há hốc miệng, rồi mỉm cười ngay lập tức: “Em lừa anh làm gì chứ? Anh ấy rất tốt với em.”

Chỉ cần không chạm vào giới hạn của anh ấy, chỉ cần… không đoán xem anh ấy nghĩ gì.

Kiều Vân Tiêu uống cạn rượu trong ly, thấy cô lại bê một cốc cocktail lên, anh bèn giật lại, để qua một bên, nhìn cô: “Từ lúc còn bé tý, em đã lượn lờ trước mắt anh, em có tâm sự lẽ nào anh lại không nhận ra?”

“Anh cứ khéo lo.” Cố Sơ cười khẽ.

Kiều Vân Tiêu chỉ nhìn chằm chằm cô như thế, không nói câu gì.

“Mau, trả rượu lại cho em. Bartender nói là loại mới pha, em còn chưa thử.” Cố Sơ giơ tay về phía anh, cười rạng rỡ.

Mấy ly cocktail trôi xuống bụng, cô cũng hơi lâng lâng rồi nhưng vẫn chưa đến mức thao thao bất tuyệt mọi thứ. Cảm xúc của cô vẫn được chôn sâu sau nụ cười mỉm. Kiều Vân Tiêu không ngăn cản cô uống rượu, mặc dù không muốn cô uống tiếp nữa nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện ra thi thoảng cô nhíu mày và vẻ mọi mệt nơi khóe mắt. Có lẽ say không phải chuyện gì tồi tệ, chí ít có thể giúp cô ngủ một giấc thật ngon.

Anh đưa ly cocktail cho cô, cô đón lấy, ngửa cổ uống.

Kiều Vân Tiêu lắc đầu ngao ngán, giơ tay giữ lấy ly rượu. Cô ngẩng đầu lườm anh, cực kỳ không vui. Anh hạ giọng nói: “Uống rượu thì được nhưng uống từ từ thôi, nếu không thì đừng uống.”

Câu này khiến Cố Sơ cười phá lên, giơ tay véo má anh và nói: “Anh Vân Tiêu, anh dọa em như vậy em cũng không sợ đâu.” Sau đó, cô hất tay anh ra nhưng cuối cùng vẫn nhấp một ngụm nhỏ mà thôi.

Kiều Vân Tiêu nhìn cô, một lúc sau nói: “Đã lâu lắm rồi em không gọi anh như vậy.”

Từ nhỏ anh đã thích nghe cô gọi anh như vậy, quay xung quanh gọi ‘anh Vân Tiêu, anh Vân Tiêu’, giọng cô nhỏ nhẹ như thì thầm, giống như một con mèo con, mỗi lần cô gọi anh như thế anh lại cảm thấy tim như tan ra. Anh và cô cùng nhau lớn lên, chứng kiến cô từ một cô bé nghịch ngợm trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn rồi lại trở thành một cô chủ cao ngạo vạn người mê. Điều duy nhất không thay đổi là mỗi lần gặp anh, cô lại khoác tay anh, nũng nịu gọi anh là: Anh Vân Tiêu!

Về sau, Cố Tư cũng gọi anh như vậy.

Mỗi lần nghe thấy anh đều ngơ ngẩn, sau đó sẽ tới giọng của Cố Sơ.

Lúc này đây, một tiếng ‘anh Vân Tiêu’ khiến tim anh thắt lại.

Cô và Lục Bắc Thâm chia tay, trước mặt thì nhẫn tâm, sau lưng chẳng biết đã rơi bao nhiêu nước mắt.

Anh đau xót vô cùng, mỗi lần ôm cô vào lòng cô lại đánh anh để trút giận hoặc là cắn mạnh lên cánh tay anh. Anh nhẫn nhịn hết, vẫn cứ ôm chặt không buông. Anh biết trong lòng cô có hận, hận câu nói đó của anh: Em bắt buộc phải lấy anh.

Bao nhiêu lần nằm mơ nhớ lại, anh đều nghĩ tới gương mặt đẫm lệ của cô.

Cô khóc lóc hỏi anh: Anh Vân Tiêu, chúng ta nhất định phải kết hôn sao?

Anh gạt nước mắt cho cô, nói với cô rằng: Chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ chồng của em, em phải gọi anh là Vân Tiêu, biết không?

Có trời biết anh rất sợ cô mãi mãi chỉ coi mình là anh trai.

Sau này cô thật sự đã đổi xưng hô, không còn thân mật gọi anh là ‘anh Vân Tiêu’ nữa. Cô gọi anh là Vân Tiêu, cách gọi tiêu chuẩn của những đôi nam nữ yêu nhau. Anh phải vui mới đúng vì đã từng có lúc anh hoang tưởng cảnh cô gọi anh: Vân Tiêu, Vân Tiêu… Cái tên này bật ra từ miệng cô nhất định rất cảm động.

Thế mà anh phát hiện mình hụt hẫng.

Vì khi cái tên ‘Vân Tiêu’ này được gọi ra, anh nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt cô, cũng ngửi thấy mùi của giao dịch.

Từ anh Vân Tiêu tới Vân Tiêu giống như vẽ một ranh giới, một bên là con người tinh nghịch đã ra đi, một bên là cô bị u sầu vây bọc trong bất lực.

Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.

Nếu thật sự có thần linh tồn tại, anh tình nguyện trả bất kỳ giá nào để đổi lấy một Cố Sơ từng chạy quanh anh, luôn miệng gọi anh như thế.

Bây giờ, cô quay về rồi sao?

Là vì… Lục Bắc Thần?

Mặc dù đố kỵ nhưng anh cũng biết rõ, chỉ cần Cố Sơ tìm lại được con người khi trước của mình, thay đổi vì người đàn ông nào anh cũng chấp nhận.

Cố Sơ có chút ham mê, khi đã chìm vào ham mê tâm trạng của cô cũng thay đổi. Cô uống cocktail liên tục, còn chưa được mấy cốc đã say bét nhè nhưng cũng nói nhiều hơn ngày thường. Sau khi nghe Kiều Vân Tiêu nói xong, cô đặt cốc xuống, hai tay ôm mặt anh, cười khẽ: “Anh chính là anh Vân Tiêu của em mà, phải không?”

“Phải, anh đây.” Giọng Kiều Vân Tiêu hơi nghẹn lại nhưng có tiếng nhạc nên cũng chẳng nghe được gì. Anh giơ tay nắm lấy tay cô rồi siết chặt, không buông ra nữa, thở dài: “Thế nên có chuyện gì không vui em phải nói với anh. Nếu như hắn ta dám làm tổn thương em, anh nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Không có.” Cố Sơ tươi cười rút tay về, xua tay về phía anh: “Em tốt lắm, thật đấy.”

Kiều Vân Tiêu còn định nói gì thì cô bắt đầu đẩy anh: “Này, anh không nhìn thấy có người quấy rầy Tiếu Tiếu à? Bây giờ cậu ấy là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, một mình ngồi ở quán bar thu hút ong bướm lắm, mau ra đó đi, mau đi.”

Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn. Đúng là có một người đàn ông say rượu ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, hình như đang mời cô ấy uống rượu, nhưng rõ ràng Tiếu Tiếu không biết giải quyết mấy chuyện này cho lắm, hơi hiền quá. Thở dài một hơi, anh nói: “Anh hiểu rồi, Lăng Song gọi anh ra đây là để đuổi ong cho mấy cô phải không. Làm ơn đi, dù gì anh cũng là người đại diện doanh nghiệp, có thể sắp xếp một chức năng nào to tát hơn không?”

Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn nghe theo chỉ thị của Cố Sơ, đứng dậy đi tới ‘cứu giá’.

Sau khi Kiều Vân Tiêu rời khỏi, Cố Sơ bê ly cocktail ngồi thẳng tới bên cạnh Lăng Song. Lăng Song nghiêng đầu dựa vào sofa, hơi say, liếc nhìn cô nhưng không nói gì. Ngược lại, Cố Sơ lên tiếng: “Hôm nay cậu rất lạ, nhớ năm xưa cậu không thể chịu nổi khi tôi hạnh phúc.”

“Năm xưa?” Lăng Song cười khẩy, uống rượu rồi nói: “Cố Sơ, chính cậu cướp mất hạnh phúc của tôi, còn không cho phép tôi đáp trả ư?”

~Hết chương 222~