Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 401: Là anh



Nhưng Cố Sơ vẫn cúi đầu, nước mắt càng rơi lã chã.

Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu, anh lau nước mắt của cô đi, khẽ hỏi: “Vì sao không nhìn anh?”.

“Em sợ.” Giọng Cố Sơ vừa e dè vừa cô đơn, yếu đuối trơ trọi khiến người ta xót xa, “Rất nhiều lần em nằm mơ thấy anh, lần nào cũng muốn nhìn rõ anh, anh lại biến mất”.

“Anh ở đây mà.” Anh thì thầm.

Cố Sơ vẫn còn nắm chặt tay anh, nghẹn ngào nói: “Anh nói cho em biết đi, đây không phải mơ”.

Anh vòng tay qua đầu cô, hôn khẽ lên trán cô, hơi thở ấm nóng lướt qua chóp mũi. Anh nói: “Đây không phải mơ đâu Sơ Sơ, là anh, anh quay về rồi”.

Là mùi hương của anh, khi đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên mặt cô, hơi thở quen thuộc len lỏi vào trong hô hấp của cô, làm sục sôi dòng máu trong người. Bây giờ môi anh còn thấm hương hoa nhè nhẹ, nhuốm cả vào chiếc sơ mi, rơi xuống má cô, là sự ấm áp rất lâu rồi mới được gặp lại.

Cuối cùng cô mới ngước lên.

Sau lưng anh là đoạn phim được chiếu, dằn vặt một nỗi đau xé ruột xé gan. Loáng thoáng có khoảng bóng hắt lên gương mặt anh, trông anh có chút nhợt nhạt, vẫn còn sắc màu của người bệnh. Nhưng gương mặt thân thuộc này vẫn bấu lấy trái tim cô, khiến nó đau nhói. Cô bất chợt giơ tay chạm nhẹ lên khóe mắt chân mày anh, lệ lại nhòa hai mắt.

“Bắc Thần…” Cô gọi tên anh, răng môi dính vào nhau. Một giây sau cô ôm chặt lấy anh, “Anh trở về rồi, trở về là tốt rồi”.



Sau khi nhận được tài liệu, La Trì bắt đầu công việc tìm kiếm, cả một ngày trời liên hệ với các vụ án mất tích ở các nơi, có những hồ sơ thậm chí đã phủ bụi nhiều năm, bị Cục cảnh sát liệt vào án dở, muốn điều tra lại cực kỳ khó khăn. Nhưng không thể không thừa nhận, manh mối Kiều Vân Tiêu cung cấp cho La Trì cực kỳ hữu dụng. Vì chuyện này, anh đã đặc biệt gọi điện thoại tới cảm ơn.

Kiều Vân Tiêu trả lời rất khách khí: Hợp tác với cảnh sát là trách nhiệm của công dân chúng tôi.

Khiến cho La Trì càng thêm khó xử.

Vụ án khu triển lãm tượng sáp trông có vẻ không liên quan tới vụ tai nạn nửa năm trước, nhưng chính vì có một Ngải Hân, khiến giữa hai bên có một mối liên hệ kỳ lạ. Sau một ngày mệt nhọc, La Trì nhận được hồ sơ vụ án mà bộ phận địa phương chuyển lại, mặc dù không được toàn bộ nhưng cầm lên tay đều là từng vụ mất tích ly kỳ, hơn nữa đúng như Kiều Vân Tiêu nói, giống như thi thể của Ngải Hân, họ đều tử vong, sau đó xác mất tích thần bí.

Vậy thì tổng kết lại, trong triển lãm tượng sáp mà Kỳ Quái tổ chức, toàn bộ các bức tượng đều có nguyên mẫu. Trong nhóm tượng mà Ngải Hân là tiêu biểu, nguyên mẫu chết trước, sau đó xác biến mất, nhóm này tính cả Ngải Hân thì có tổng cộng bốn người; Còn các bức tượng khác, hồ sơ La Trì nhận được đều được liệt vào án mất tích, cũng tức là nguyên mẫu đã biến mất, tới giờ còn chưa rõ tung tích.

La Trì báo cáo lên cấp trên, cấp trên cực kỳ coi trọng, ra lệnh thành lập tổ chuyên án điều tra việc này.

Người ta đã bận, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Vì liên quan tới việc chỉnh lý và lựa chọn tài liệu, Cố Tư đang rảnh rang đã thay La Trì làm hạng mục công việc này. Đêm xuống, cuối cùng La Trì mới hoàn thành hành trình xa xôi, mới nhớ ra Cố Tư cũng đã bôn ba khắp nơi cùng mình cả ngày, cả cơm còn chưa ăn.

Ra khỏi phòng làm việc, tới phòng khách, La Trì giật nảy mình.

Cố Tư đang khoanh gối ngồi giữa ghế sofa, đọc tài liệu, bên cạnh xếp đầy đồ ăn vặt, đủ các loại đồ ăn ngọt, các loại đồ ăn chiên, trong miệng còn ngậm một miếng khoai tây. Thấy anh đi ra, cô vẫy tay về phía anh: “Ấy, cảnh sát La, em phát hiện ra một vấn đề”.

“Vấn đề gì vậy?”

“Nguyên mẫu các bức tượng trong nhóm có Ngải Hân đều gặp chuyện trong năm nay.” Cố Tư cắn khoai tây, bày tất cả các phần tài liệu ra, “Anh xem đi, đủ các kiểu chết, quan trọng hơn, tất cả đều là tự sát”.

Bao gồm cả Ngải Hân thì có tổng cộng bốn phần tài liệu, cô đều đã ghi chú nguyên nhân và thời điểm tử vong. La Trì nhìn thấy vậy, rất kinh ngạc, “Được đấy, em chuyên nghiệp quá”.

“Dĩ nhiên.” Cố Tư dương dương tự đắc, “Chị em là bác sỹ ngoại khoa thiên tài, anh rể em lại là một pháp y thần thánh, ở trên đầu có hai con người cẩn trọng đến từng chi tiết như vậy, liệu em có thể kém sao?”.

La Trì rất hiếm khi đấu võ mồm với cô, có lẽ phát hiện này của Cố Tư quả thực đã mở ra con đường phá án. Anh cầm lấy tài liệu, so sánh một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Sao lại trùng hợp như vậy? Đều là tự sát?”, rồi anh cầm tài liệu của Ngải Hân lên, nhíu mày, “Cô ta cũng được coi là tự sát sao?”.

Cố Tư ôm lấy bịch khoai tây, cắn rồm rộp, “Em chẳng hiểu, cái chết của cô ta cùng lắm chỉ coi là chuyện ngoài ý muốn thôi nhỉ? Nhưng vì sao Kỳ Quái lại sắp tượng sáp của cô ta cùng những trường hợp này?”.

La Trì cũng rơi vào trầm tư.

“A!” Cố Tư lập tức nghĩ ra gì đó, đập mạnh vào bả vai La Trì.

La Trì giật mình, sau đó nhe răng nhe lợi quay đầu nhìn cô, “Em là con gái mà sao mạnh tay thế hả?”.

“Em chỉ dùng “ba phần công lực” thôi đấy.” Cố Tư đùa cợt, lại nói: “Trở lại chuyện chính, em cảm thấy anh nên hỏi Kỳ Quái, dù sao thì giờ anh ta cũng đã thoát khỏi phạm vi kiểm soát của anh đâu, bắt lại”.

“Đây chính là điều em vừa nghĩ tới?” La Trì bóp vai.

Cố Tư nghiêm túc gật đầu.

La Trì giơ tay vò mạnh đầu cô, búi tóc của cô lập tức rối loạn. Anh thu dọn tài liệu vào, chuyển trở về phòng làm việc, lúc đi ra rất thoải mái nhẹ nhàng, “Đi nào, ăn cơm thôi”.

“Mặc kệ vụ án sao?”

“Vụ án không thể phá xong trong một hai ngày đâu, với lại, dính líu tới những vấn đề mang tính chuyên nghiệp như nguyên nhân tử vong, cả hai chúng ta đều không giải quyết được”.

“Anh định tìm ai?”

La Trì thở dài nặng nề: “Bây giờ tên Lục Bắc Thần đó không có ở đây, anh chỉ còn cách đi cậy nhờ Phan An thôi”.

Cố Tư vui hẳn lên: “Cậy nhờ?”.

“Em không biết đâu, bây giờ họ còn phải hợp tác với phòng thực nghiệm bên Mỹ hoàn thành một số công việc, theo như Phan An kể thì bận chết luôn. Không có Lục Bắc Thần, muốn sai bảo họ còn khó hơn lên trời.”

Cố Tư không đồng tình, “Dễ thôi, em tìm chị em”.

“Chị em đúng là từng cùng Lục Bắc Thần xuất hiện ở hiện trường nhưng chuyên ngành của cô ấy còn kém lắm.”

Cố Tư nhìn anh bằng ánh mắt bó tay, “Em đâu có bảo anh mời chị em tới phá án”.

“Hả?”

“Ý của em là anh hãy bảo chị em tới tìm Phan An, Phan An sẽ nể mặt chị ấy. Lúc đột nhập vào khu triển lãm, chẳng phải chính vì nghe lời chị em, Phan An mới đi đó sao?”

Một câu nói đã chỉ đường giúp La Trì. Anh vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô, không kìm được lòng mình, ôm lấy cô, “Thông minh quá”.

Hơi thở nam tính sát gần khiến lòng Cố Tư rối loạn, cô lập tức đẩy anh ra, “Đừng có lợi dụng giở trò bổn cô nương!”.

“Tư Tư…”

“Suýt nữa thì quên mất, có thứ này đưa anh.” Nói rồi Cố Tư với lấy túi xách.

Mắt La Trì sáng rực lên, “Thành ý anh dành cho em cuối cùng đã có hồi báo rồi sao?”.

Một chiếc hộp được “đập” vào tay anh, “Của anh đấy, trả lại cho anh”.

La Trì vừa nhìn đã ngẩn người, khi mở ra thì chính là sợi dây chuyền đá ruby chính mẹ tặng cô hôm Tết, “Tư Tư, thế này…”.

“Quý giá quá, em không nhận đâu.” Cố Tư thể hiện rõ lập trường.

“Đừng, đây là tấm lòng của tiền bối.”

“La Trì, anh còn chuyện giấu em phải không?”

La Trì nhướng mày: “Nào có?”.

Cố Tư đứng dậy, chỉ xung quanh phòng, “Anh chỉ là một cảnh sát nhỏ mà lại ở một căn nhà lớn nhường này sao? La Trì, anh tưởng cô đây chưa từng trải sự đời à?”.

Nghe xong, La Trì ngượng ngập vò đầu, “À… Chẳng phải anh sợ em giận sao?”.

Cố Tư đứng dựa vào quầy bar nhỏ, hậm hực lườm anh, “Để xem anh giải thích thế nào”.

“Nhà anh hả… đúng là có chút tiền của.” Nói tới đây, La Trì lại lập tức giải thích: “So với nhà họ Cố của em thì nhà anh tuyệt đối chỉ là số ít thôi!” Dứt lời, anh khai báo tường tận tình hình trong nhà, như một tên tội phạm còn chưa bị dùng hình đã nhận hết.

Sau khi hiểu rõ, Cố Tư cười nói: “Được lắm, anh cảnh sát nhỏ cũng biết ngụy trang lắm, là cậu chủ chứ gì? Vờ vịt nỗi gì?”.

“Em… không giận chứ?”

“Em giận gì?”

La Trì lập tức thở phào, vỗ ngực, “Làm anh hết cả hồn, anh còn tưởng em sẽ chia tay với anh, không thèm để ý tới anh nữa”.

Cố Tư nhìn anh, “Đúng là suy nghĩ quê mùa, em chưa “thánh nữ” đến mức ấy, đừng làm như em chưa bao giờ nhìn thấy tiền vậy, vì sao em lại không để ý tới anh nữa? Tiền là của anh, liên quan gì tới em. Quan trọng hơn là chúng ta còn chưa yêu đương, đừng có động một tý là nói chia tay chia chân”.

Mặt La Trì lập tức xị xuống, “Không phải chứ, Tư Tư? Anh có ý gì lẽ nào em không hiểu?”.

“Đó là chuyện của anh, đừng nói thành nghiện.” Cố Tư nói: “Em chắc chắn là không thể nhận dây chuyền, cứ làm như chúng ta đính hôn vậy”.

“Thì bố mẹ anh có ý này mà.”

Cố Tư mím môi, “Liên quan tới dây chuyền, em đã nói rất rõ ràng, đừng có lằng nhằng. Có ăn cơm không”.

La Trì đáp vội: “Ăn, ăn chứ”.

“Anh mời đấy, ai bảo anh là cậu chủ.”

La Trì toát mồ hôi.



Lục Bắc Thần bao trọn cả nhà hàng, cho cô một màn lãng mạn chưa từng có.

Nhưng những món ăn tinh túy của nhà hàng cũng chẳng bằng sự dịu dàng của anh. Cố Sơ mất hết cảm giác ăn uống, chỉ một lòng tập trung vào anh. Trên sofa, cô dựa vào lòng anh, áp mặt lên vòm ngực anh, nghe những nhịp tim mạnh mẽ, lúc ấy mới cảm thấy giây phút này là thực.

“Anh không nên chọn chỗ này.” Cô lẩm bẩm: “Nó sẽ khiến em nhớ lại nửa năm trước, cảnh anh ngã trong vũng máu làm em như mất hồn.”, rồi cô ôm chặt anh, nói tiếp: “Sau này anh không được hù em như vậy nữa”.

Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, bờ môi dịu dàng, hứa hẹn: “Được, anh đồng ý với em”.

~Hết~