Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 431: Cô ấy thích hư vinh, anh sẽ cho cô ấy hư vinh



Ngư Khương là sự tồn tại đặc biệt trong lòng Lục Bắc Thần, thì ra vì như vậy.

Anh trai cô ấy báo cảnh sát cứu mạng anh ấy, còn Ngư Khương đã kéo anh lên từ trong tuyệt vọng hoang vu, để anh trở lại làm một con người có da có thịt. Kể từ ngày đó, Lục Bắc Thần đổi ngành, bắt đầu chuyên sâu nghiên cứu các lĩnh vực liên quan đến pháp y nhân chủng học.

“Tôi không thể không thừa nhận rằng trên đời này thực sự có thiên tài.” Ngư Khương chân thành nói: “Lục Bắc Thần chính là một thiên tài, cho dù sức khỏe không cho phép anh ấy vẫn làm được những việc người thường khó làm được”.

Trong quãng thời gian Lục Bắc Thần học tập, anh vẫn đồng thời trải qua hàng loạt những ca phẫu thuật lớn nhỏ, chịu đựng những nỗi đau người thường khó mà chịu được. Hành tủy bị chèn ép là nan đề lớn nhất của các bác sỹ, khi mổ sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nếu không mổ sau này sẽ sinh ra di chứng.

“Lúc đó Vic không bài xích phẫu thuật, nói theo cách của anh ấy thì sinh mạng của anh ấy được nhặt về, mang ra đánh cược thêm một lần cũng không hề gì. Nhưng lúc đó bác sỹ Smith, người chịu trách nhiệm về bệnh tình của anh ấy không có một phương án phẫu thuật tốt nhất. Cộng thêm khi đó vị trí của tụ máu thực sự nguy hiểm nên anh ấy được đề nghị tiếp nhận các trị liệu vật lý có liên quan trước.”

Trị liệu vật lý sẽ giúp anh giảm nhẹ việc phát di chứng do tụ máu chèn ép dây thần kinh, hơn nữa ở một mức độ nào đó có thể trì hoãn việc phát bệnh về sau.

“Vic đã tự bồi dưỡng cho mình một cảm hứng, đó chính là nấu ăn.” Ngư Khương nói.

Cố Sơ sững người, nấu ăn?

“Tụ máu chèn vào dây thần kinh, thứ đầu tiên khiến anh ấy bất tiện chính là thị lực và tay phải, mặc dù yêu cầu cầm dao giải phẫu không khắt khe như dao mổ nhưng anh ấy vẫn bắt buộc dùng dao giải phẫu một cách thuần thục mới được. Dù sao sau này anh ấy cũng phải lên bàn giải phẫu. Thế là Vic đã bắt đầu luyện tập quen dùng tay trái. Nấu ăn, nghiêm túc mà nói chính là một trong những cách để rèn luyện cảm giác của bàn tay, nhất là thái thức ăn. Hơn nữa…” Nói tới đây, Ngư Khương ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Cố Sơ.

Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hiểu sao tim bỗng đập lỡ nhịp, “Hơn nữa gì cơ?”.

Ngư Khương khẽ thở dài, “Vic nói với tôi, trước kia anh ấy không quá cầu kỳ với những món ăn, chính bạn gái của anh ấy đã nói với anh ấy rằng: Vị giác của con người rất phát triển, chỉ có hưởng thụ món ngon mới không phụ nguồn tài sản này của loài người”.

Trái tim Cố Sơ bị vắt đến đau đớn. Phải, chính cô đã nói câu này, lúc đó anh thường xuyên ra ngoài làm thêm, cô bèn làm rất nhiều món ngon đợi anh. Lần nào anh cũng chê phiền phức, nói anh ăn qua loa đại khái là được rồi. Cô bèn nói không thể phụ vị giác của con người. Cô còn nói với anh thật ra lúc nấu ăn cũng chính là quá trình hưởng thụ cuộc sống, cô hoàn toàn không cảm thấy phiền.

Đúng, cô nên nghĩ ra muốn một người xưa nay không mấy khi xuống bếp trở thành một người có khả năng nấu ăn tuyệt vời, chắc chắn ở giữa phải là một quá trình học hỏi. Nhưng cô không ngờ anh lại bắt đầu rèn luyện khả năng bếp núc trong tình hình ấy.

“Vic bồi dưỡng khả năng nấu nướng, đồng thời cái miệng của anh ấy cũng ngày càng trở nên khó tính. Anh ấy nói, bạn gái của anh ấy cũng khó chiều như vậy, trước đây anh ấy không hiểu, giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.”

Cố Sơ nắm chặt tay lại, cắn đến sứt môi.

“Thật ra Vic rất hay nhắc tới cô trước mặt tôi. Anh ấy còn coi cô là bạn gái của anh ấy, mỗi lần nói về cô lại bạn gái của anh thế này, bạn gái của anh thế kia.” Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, Ngư Khương lắc đầu ngao ngán, “Cô giống như nơi ký gửi tinh thần của anh ấy vậy. Có một khoảng thời gian tôi suýt nữa quên mất cô đã đính hôn. Lúc thi chuyển ngành, thành tích của anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy nói nếu là bạn gái của anh ấy thì có thể số điểm còn cao hơn, anh ấy nói bạn gái của anh ấy là một thiên tài, đọc qua là nhớ”.

Đôi mắt của Cố Sơ đỏ ửng.

“Vụ án đầu tiên anh ấy nhận là khi anh ấy còn chưa hoàn toàn rời khỏi bệnh viện. Dĩ nhiên, vụ án đó cũng không quá phức tạp, anh ấy hoàn thành rất tốt. Lúc đó tôi những tưởng một đôi tay vốn dĩ sẽ trị bệnh cứu người giờ lại chạm vào người chết, anh ấy nhất định sẽ có trở ngại tâm lý. Nhưng anh ấy rất bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh tới tê dại. Ngay lần đó tôi đã có linh cảm, người đàn ông này về sau tuyệt đối sẽ là nhân tài của ngành.” Ngư Khương nói, “Lần đó anh ấy nhận được một khoản tiền thưởng không hề ít. Tôi hỏi anh ấy định làm gì với khoản tiền đó, anh ấy lại nói với tôi, anh ấy đặt làm một sợi dây chuyền”.

Dây chuyền? Cố Sơ nghẹt thở, lẽ nào là…

“Là một sợi dây có hình hoa ngọc lan.” Ngư Khương nhìn chằm chằm vào sợi dây trên cổ Cố Sơ, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ cô không lạ gì”.

Cố Sơ vô thức giơ tay lên sờ, thì ra anh ấy đã đặt làm nó sớm như vậy.

“Số tiền thưởng đầu tiên của anh ấy đã được đổi lấy sợi dây này. Lúc đó tôi không hiểu, anh ấy nói bạn gái của anh ấy thích mấy thứ này.” Ngư Khương lại thở dài.

Đó là một sợi dây rất đắt. Lúc đó sau khi cất nó đi, Lục Bắc Thần đã hỏi Ngư Khương: Có phải con gái bọn em đều thích mấy thứ đồ xa xỉ thế này không?

Ngư Khương không hiểu ý anh, nên đã nói: Cũng không phải mọi cô gái đều sùng bái đồ hàng hiệu.

Lục Bắc Thần lại hỏi cô: Thế một cô gái như thế nào mới thích mấy đồ hàng hiệu?

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: Có thể là loại con gái lòng chuộng hư vinh rất cao.

Lúc ấy Lục Bắc Thần đã nắm rất chặt sợi dây rồi nói: Bạn gái của anh thích mấy đồ hàng hiệu thế này. Cô ấy thích những thứ đẹp đẽ, xa xỉ, thế nên…

Ngư Khương còn tưởng anh sẽ nói: Thế nên hai người đã chia tay. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại nói tiếp rằng: Thế nên, sau này anh sẽ cho cô ấy đủ mọi xa hoa. Cô ấy muốn hư vinh, anh sẽ cho cô ấy.

Nói tới đây, Ngư Khương nhìn về phía Cố Sơ, nói: “Thế nên, ấn tượng của tôi về cô vẫn không tốt, có thể chính vì câu nói này của Vic. Tôi đã ngầm định nghĩa cô là loại đàn bà hám của chăng?”.

Ngón tay Cố Sơ đâm sâu vào lòng bàn tay, thầm gọi tên anh hết lần này tới lần khác trong lòng. Anh hiểu lầm rồi, cô chưa bao giờ si mê mấy đống đồ hàng hiệu. Anh từng tặng cô biết bao những thứ nhỏ xinh, không đáng tiền, cô đều coi chúng là bảo bối. Nói như vậy, thậm chí khiến anh nghĩ như vậy, cô chỉ hy vọng sau khi chia tay, anh sẽ quên được cô.

“Ban đầu khi bắt đầu vào nghề pháp y, có một thời gian rất dài, anh ấy ngủ không ngon giấc, có lúc mệt tới mức bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Tôi thường thấy anh ấy lấy một bức ảnh ra ngắm. Anh ấy rất trân trọng nó, vẫn luôn giữ nó trong ví tiền.” Ánh mắt Ngư Khương nặng nề, “Tôi không biết cô đã từng chứng kiến lúc anh ấy tỉnh dậy sau ác mộng hay chưa. Một người đàn ông mạnh mẽ là thế nhưng ánh mắt lại trơ trọi, hoảng hốt, khiến người ta xót xa”.

Cố Sơ bất thình lình nhớ lại một lần, anh rất mệt, nhắm mắt lại rồi đột ngột mở mắt ra. Giây phút đó cô nhìn thấy sự hoảng sợ của anh, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn còn ở bên cạnh, ánh mắt anh lại bình yên trở lại.

Vì vụ tai nạn không dám nhắc lại đó ư? Hay vì cô đã quyết tâm ra đi? Cho tới tận bây giờ, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao khi ngủ anh không thích có ánh sáng. Chàng trai đã từng nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ vẫn ngủ rất say sưa đã không còn nữa. Lục Bắc Thần của hiện tại trong lòng đè nặng quá nhiều đau khổ. Những đau khổ ấy không muốn thấy ánh sáng, thấy rồi sẽ chỉ càng đau thêm.

Còn cả bức ảnh đó nữa, cô từng xem, đó có lẽ là động lực duy nhất của anh.

“Anh ấy say mê kể về cô, thường xuyên treo cô lên miệng. Tình trạng đó duy trì tới nửa năm sau của năm thứ hai sau vụ tai nạn. Hình như anh ấy nhìn thấy tin cô xảy ra chuyện, cụ thể thì tôi không rõ lắm, tóm lại là tin tức có liên quan đến cô. Kể từ ngày đó, anh ấy không bao giờ nhắc tới cô nữa, dường như muốn xóa cô khỏi cuộc đời mình vậy. Bao nhiêu năm qua, tôi tưởng anh ấy đã quên cô rồi, đã buông tha quá khứ rồi. Nhưng tận tới khi anh ấy quay về Trung Quốc rồi tới khi tôi thấy cô xuất hiện bên cạnh anh ấy, tôi mới hiểu không phải anh ấy quên cô, anh ấy chỉ đang chuẩn bị sẵn sàng, muốn trở thành một con người hoàn toàn mới để đối diện với cô.”

“Bao nhiêu năm qua, anh ấy ở Mỹ làm rất tốt, đã có phòng thực nghiệm của riêng mình, thế nên đối với quyết định quay trở về Trung Quốc của anh ấy, Phan An và Ngữ Cảnh đều không thể hiểu nổi, ngay cả bác sỹ Smith cũng vậy. Vic vốn dĩ đồng ý làm phẫu thuật, nhưng chính từ năm đọc được tin của cô, anh ấy đã từ chối. Một đêm trước ngày về nước, anh ấy ở lỳ trong phòng thực nghiệm, không hề chợp mắt. Lúc đó tôi ở bên cạnh anh ấy, hỏi anh ấy rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Anh ấy nói với tôi anh ấy phải quay về tìm một người, thế nên anh ấy không cho phép bản thân một lần nữa trở thành kẻ tàn phế. Anh ấy không nói phải tìm ai, ngay cả tôi cũng quên hẳn việc trong lòng anh ấy vẫn còn một giấu một người.”

Cố Sơ biết đó chính là năm nhà họ Cố hoàn toàn đổ nát, nhà họ Kiều hất tay bỏ đi, chuyện đính hôn giữa cô và Kiều Vân Tiêu bị xóa bỏ. Lúc đó đúng là cũng trở thành tin nóng.

Cốc café của Ngư Khương đã sắp cạn. Cô ta gọi thêm một cốc rồi nói: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi chỉ cảm thấy cô rất quen, không nhớ ra ngay cô là ai. Về sau nhớ lại bản tin, rồi bức ảnh của Vic mới biết cô chính là cô bạn gái hại anh ấy gặp tai nạn, thế nên thành kiến với cô rất lớn. Tôi không hiểu vì sao Vic lại si mê một kẻ hám của như cô. Sự oán hận dành cho cô cũng mỗi ngày một lớn, cho tới khi ban nãy cô nói cô cũng không biết gì cả”.

Rất lâu sau Cố Sơ mới lên tiếng: “Tôi đã từng có thời gian cảm giác rằng chính mình hại anh ấy gặp tai nạn, nhưng về sau chính anh ấy giải thích với tôi anh ấy gặp tai nạn là vì nghe tin mẹ qua đời, thế nên tôi…”.

Cho dù không muốn thừa nhận thế nào cô cũng phải thừa nhận, sau khi Lục Bắc Thần nói như vậy, nỗi áy náy trong cô thật sự đã giảm đi rất nhiều. Cô khinh bỉ bản thân như vậy, rõ ràng hại anh suýt nữa mất mạng nhưng lại nguyện tin vào cái cớ đó để tự thoát tội.

“Mẹ anh ấy? Qua đời?” Ngư Khương nhìn cô khó hiểu, “Nửa năm trước chẳng qua cô cũng từng gặp mẹ anh ấy sao? Lẽ nào…” Nói tới đây, Ngư Khương chợt khựng lại, có lẽ vì đã nghĩ ra nguyên do.

Lúc ấy Cố Sơ mới hiểu thì ra Lục Bắc Thần chưa từng kể cho Ngư Khương nghe chuyện nhà họ Lục, cô còn tưởng anh ấy không có gì không kể.

Ngư Khương hiểu ra, cười khổ, rất lâu sau mới nói một câu, “Có thể nhận ra, anh ấy rất yêu cô”.

~Hết~