Lục Bắc Thần ngồi yên tại chỗ, nói một cách khác, anh ngồi im bất động, dường như giờ này có người tìm tới cửa cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, càng không tò mò là ai tới.
Nhưng chẳng mấy chốc, giọng Ngữ Cảnh đã vọng vào, mặc dù có hạ thấp giọng nhưng Lục Bắc Thần làm việc trong phòng khách vẫn nghe rõ mồn một.
Ngữ Cảnh đang nói: “Sao anh lại tới đây? Mau đi đi! Đi đi!”.
“Tại sao anh không được tới? Cậu nhóc nhỏ người thế này có thể chắn được anh chắc?” Người tới kêu gào.
“Muốn bước vào cứ giẫm qua xác tôi.” Ngữ Cảnh bày ra vẻ kiên cường đánh không chết.
Người đó thẳng thừng kéo căng họng, gào lên: “Lục Bắc Thần!”.
“Nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi!” Ngữ Cảnh như sắp phát điên.
Lục Bắc Thần ở trong phòng vẫn tỏ ra thản nhiên, lật trang mở bức ảnh của trang một rồi bình tĩnh lên tiếng: “Để cậu ta vào”.
Một giây sau, người đàn ông cao lớn đã nghênh ngang bước vào, Ngữ Cảnh đi theo phía sau, vẻ mặt không thoải mái chút nào. Lục Bắc Thần không buồn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Cơn gió nào thổi cậu tới đây vậy?”.
“Tớ phải bám theo gót chân cậu chứ.” Chloe ngồi phịch xuống sofa, thoải mái vặn vẹo người, “Phòng đẹp đấy, trời ơi…” Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta lập tức đứng bật dậy, lao tới, chỉ ra ánh đèn bên ngoài, “Tử Cấm Thành? Ở đây cũng nhìn được Tử Cấm Thành sao?”.
Lục Bắc Thần uể oải trả lời: “Thái độ sửng sốt của cậu khiến tớ nhớ đến mấy bà cụ nhà quê suốt ngày ngồi bó chân”.
Chloe đứng dựa vào cửa sổ, bật cười, đôi mắt dài đong đầy nét quyến rũ, “Tôi chỉ cảm thấy, vào một đêm như thế này được cùng cậu ngắm cảnh Tử Cấm Thành, đúng là một chuyện lãng mạn”.
Ngữ Cảnh nghe xong mà nổi hết da gà, “Chloe, anh không ở yên tại Thượng Hải, tới Bắc Kinh làm cái gì?”.
Chloe hết cằm về phía Lục Bắc Thần, “Không nỡ xa cậu ấy. Vừa mới bệnh nặng, tôi phải quan tâm một chút chứ”.
Ngữ Cảnh phì cười, “Để Cố Sơ biết thì anh chết chắc”.
Chloe mặc kệ Ngữ Cảnh, ghé tới trước mặt Lục Bắc Thần, tiện tay kéo theo một chiếc ghế, “Này, tớ đắc tội với cậu à?”.
“Không.”
“Vì sao không để tớ vào?” Chloe chống cằm, nhìn chằm chằm một bên má của anh rồi cười xấu xa.
Ai ngờ Lục Bắc Thần tảng lờ “vẻ đẹp” của cậu ta, trả lời bằng giọng nhạt nhòa, “Cậu hỏi Ngữ Cảnh ấy, có lẽ cậu đắc tội với cậu ấy”.
Chloe nghiêng đầu nhìn Ngữ Cảnh, cười “khuynh quốc khuynh thành”, “Tiểu Ngữ Cảnh, cậu ghen với anh hả? Yên tâm, ở trong lòng anh cậu xếp thứ hai, thứ nhất là giáo sư Lục của cậu”.
Ngữ Cảnh làm bộ buồn nôn rồi nói: “Anh phải biết bây giờ anh đã bị Cố Sơ bỏ vào danh sách đen, tôi phải giúp cô ấy đề phòng anh”.
“Không phải chứ? Cậu là ai? IQ cao quá hóa rồ à? Để một cô gái kiểm soát như vậy?” Chloe vờ tỏ ra sửng sốt, “Tiểu Ngữ Cảnh, cậu khiến anh quá đau lòng”.
Ngữ Cảnh nhướng mày, “Cố Sơ nói rồi, phòng cháy, phòng trộm và phòng Chloe, vì anh cứ suốt để ý bạn trai của cô ấy”.
“Anh vẫn luôn dòm ngó bạn trai cô ấy, điểm này anh chưa bao giờ che đậy, giấu giếm.” Chloe lại quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, “Cậu nói đi, giữa Cố Sơ và tớ, rốt cuộc cậu yêu ai?”.
Lục Bắc Thần bị hai người họ làm ồn tới mức mất hết kiên nhẫn, bèn đứng dậy, “Ngữ Cảnh, tiễn khách”.
Ngữ Cảnh hớn ha hớn hở bước lên.
Chloe níu chặt lấy Lục Bắc Thần, “Đừng mà, đừng! Được rồi, được rồi! Tớ không đùa nữa là được chứ gì? Sao con người cậu tuyệt tình thế hả? Dù sao tớ cũng ở Mỹ chăm sóc cậu hơn nửa năm, giờ nói trở mặt là trở mặt”.
Lục Bắc Thần cúi đầu, giơ tay, dùng ngón cái và ngón trỏ bấu lấy vạt áo của Chloe, nhấc tay cậu ta ra, trốn như trốn ôn dịch rồi nói: “Không phải trở mặt, tớ không muốn Cố Sơ hiểu lầm. Ban nãy Ngữ Cảnh đã nói rõ ràng rồi đấy, phòng cháy, phòng trộm, phòng Chloe. Những lúc cần thiết, đàn ông phải nghe lời phụ nữ”.
Chloe lườm nguýt, “Câu nói này làm tớ đau lòng đấy”.
“Chloe, cậu lãng phí của tớ thêm một phút nào xem.” Lục Bắc Thần nói trở mặt là trở mặt.
Chloe ra hiệu về phía phòng sách, “Vào trong rồi nói”.
Ngữ Cảnh ở bên cảnh giác, “Anh định làm gì giáo sư Lục?”.
Chloe tươi cười bước lên, ra sức véo má Ngữ Cảnh, “Nhóc à, anh phải thưởng thức xong giáo sư Lục của cậu rồi sẽ tới lượt cậu, ngoan ngoãn tắm rửa đợi anh nhá”.
Một giây sau, cậu ta cười khoái trá, né tránh cú đấm của Ngữ Cảnh.
…
Vừa vào phòng sách, Chloe đã cất ngay điệu bộ bắng nhắng ban nãy, hỏi thẳng Lục Bắc Thần, “Vì sao không để tớ tiếp tục điều tra?”.
Bao nhiêu năm qua, Chloe vẫn luôn giúp Lục Bắc Thần tìm kiếm tung tích của Lục Bắc Thâm, nhưng không bao lâu sau khi về nước, Lục Bắc Thần đã sắp xếp nhiệm vụ cho cậu ta, muốn cậu ta điều tra rõ nguyên nhân thật sự đại nạn năm đó của nhà họ Cố. Đây cũng là nguyên nhân Chloe luôn theo sát Lục Bắc Thần.
Bây giờ Lục Bắc Thâm đã quay về, vậy nên chuyện nhà họ Cố trở thành quan trọng hơn cả. Chuyện năm xưa không dễ điều tra, bởi vì tình hình cụ thể thế nào đều đã bày ra trước mắt, nói theo lời của cánh nhà báo thì: Tập đoàn Kiến Khoa sản xuất ra một loại thuốc mới, có người vì loại thuốc này mà mất mạng, nhất thời “được cá quên nơm”, những người có liên quan cũng tránh xa. Về sau vợ chồng Cố Trạch Phong vì chạy trốn mà gặp tai nạn giao thông, cả hai đều mất mạng.
Tất cả mọi người đều đã tuyên án cho Cố Trạch Phong, chính bản thân ông cũng thừa nhận thuốc mới của mình có vấn đề.
Vậy mà qua một khoảng thời gian điều tra, Chloe phát hiện ra manh mối, điều tra được hóa ra năm đó nhà họ Lục có liên quan đến chuyện này, thế là bèn tiếp tục lần theo điều tra. Nhưng mới ra chút đầu mối, Lục Bắc Thần bèn kêu dừng, điều này khiến Chloe khó hiểu.
Đối mặt với câu chất vấn của Chloe, Lục Bắc Thần chỉ đáp nhẹ nhàng, “Chuyện năm xưa tớ không muốn tìm hiểu rõ ràng nữa, nên không cần tiếp tục điều tra”.
Chloe vừa nghe xong bèn tỏ ra ngạc nhiên, “Thật sự liên quan tới nhà họ Lục?”.
Lục Bắc Thần trầm mặc.
“Tớ có thể nói là đã bán mạng cho cậu, với tớ cậu đừng có giấu giếm.” Chloe không vui.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc Thần lên tiếng: “Nhà họ Lục đúng là đã giở một vài thủ đoạn trong chuyện của nhà họ Cố, bao gồm việc cắt đứt nguồn vốn. Vấn đề lớn của nhà họ Cố năm đó là hụt vốn, thế nên sau khi xảy ra chuyện nhất thời không thể trở mình.” Lúc trước anh lấy điều kiện ra nước ngoài để xin bố giúp nhà họ Cố. Hôm nay anh mới biết thì ra năm xưa bố không những không giúp nhà họ Cố về mặt tiền bạc, ngược lại còn dùng quyền thế của Lục Môn để chèn ép nhà họ Kiều cùng các doanh nghiệp khác, không cho phép giơ tay giúp đỡ.
Năm xưa bố nói với anh, sự thâm hụt của nhà họ Cố quá lớn, Lục Môn ở nước ngoài đã cố gắng hết sức.
Tại anh quá ngây thơ, cho dù nhìn thấy tin nhà họ Cố phá sản cũng vẫn tin tưởng bố, tới khi Chloe điều tra ra, anh mới bừng tỉnh ngộ.
Nghe xong, Chloe trầm tư rất lâu, “Đơn thuần chỉ cắt đứt nguồn vốn thôi ư?”.
“Cậu định nói gì?”
“Nhà họ Cố và nhà họ Lục trước kia không làm ăn qua lại. Nhà họ Cố gặp nạn, nhà họ Lục không giúp đỡ cũng là chuyện bình thường, nhưng vì sao phải dậu đổ bìm leo, dồn họ vào chỗ chết? Thậm chí là dồn ép nhà họ Kiều? Lục Bắc Thần, trước nay cậu luôn thông minh, lẽ nào không cảm thấy kỳ lạ ư?”.
Lục Bắc Thần châm một điếu thuốc, khẽ nói: “Có lẽ nhà họ Cố và nhà họ Lục có chút làm ăn qua lại, chỉ là người ngoài không biết mà thôi”.
“Đây là lời giải thích của bố cậu? Chính vì tranh chấp lợi ích?” Chloe hỏi ngược lại.
Làn khói xám làm mờ gò má của Lục Bắc Thần. Nét mặt anh nặng nề nhưng cũng bình thản lại rất nhanh, “Chuyện thương trường tớ không hiểu, có lẽ bố có sự cân nhắc của ông”.
Chloe không buông tha, “Cậu không chuyện thương trường ư? Lục Bắc Thần, năm ngoái là ai đã giải quyết triệt để chuyện quỹ tài chính? Ai đã đá các lão cổ đông ra khỏi Hội đồng quản trị mà không để lại dấu vết? Giờ cậu lại nói với tớ cậu không hiểu?”.
Lục Bắc Thần kẹp chặt điếu thuốc, ngẩng lên, “Chloe, trên đời không phải chuyện gì cũng cần biết rõ chân tướng”.
Chloe nhìn anh rất lâu, “Được”. Sau đó cạu ta tiện tay lấy một điếu thuốc, ngậm lên miệng, bật bật lửa. Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thực, rít mạnh một hơi, cậu ta nhả khói rồi nói: “Được, nếu cậu đã không muốn để tớ tiếp tục điều tra, tớ sẽ không điều tra nữa”.
Lục Bắc Thần lặng im hút thuốc.
Chloe cũng không nói gì thêm, chỉ đứng nhìn anh tới tận khi hút xong điếu thuốc.
Cậu ta đứng dậy, dập tắt đầu lọc rồi mở cửa phòng sách, cố tình nói to một câu: “Không cần đặt phòng cho tớ, tối nay tớ ngủ với cậu”.
Lục Bắc Thần không đáp lời.
Nhưng câu ấy bị Ngữ Cảnh nghe được, lập tức lao tới, “Anh nghèo đến điên rồi à? Ngủ cùng phòng với giáo sư Lục?”.
“Sao? Không được à?”
“Dĩ nhiên là không được! Giáo sư Lục cần được nghỉ ngơi! Anh ở đây làm sao anh ấy yên lặng nghỉ ngơi cho được?” Ngữ Cảnh như gặp kẻ địch lớn, “Với lại, giáo sư Lục không bao giờ ngủ chung phòng với ai, trừ Cố Sơ”.
Chloe phì cười, đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, “Này, anh bạn nhỏ của cậu căng thẳng quá. Cậu nói với cậu ấy xem nửa năm qua chúng ta chung giường chung gối kiểu gì?”.
Ngữ Cảnh sửng sốt.
Lục Bắc Thần uể oải đứng dậy, trở về trước máy tính, tiếp tục làm việc, hờ hững dặn dò Ngữ Cảnh: “Đặt cho cậu ta một gian phòng tổng thống. Cậu ta còn không đi, báo cảnh sát bắt lưu manh”.
Nửa năm nay, Chloe đúng là bận trước bận sau. Lúc anh không tiện làm việc gì, cậu ta đều chủ động giúp đỡ, có lúc cũng ngủ lại trong phòng. Nhưng Chloe trước nay đều hay thích nói quá lên, chung giường chung gối? Lục Bắc Thần nghe cũng thấy nổi da gà.