Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 435: Thái độ thay đổi quá nhanh



Trong khoảng thời gian đó, Tố Diệp đã gọi điện đến, cô ấy nói đã đọc qua chỗ nhật ký đó, suy đoán bước đầu là vì một số nguyên nhân nào đó khiến cho ý thức của họ hỗn loạn rồi phác họa ra một cách sống hoàn toàn mới. Cô ấy còn nói với Lục Bắc Thần, trước đây từng tiếp xúc những án lệ tương tự, trực tiếp nhất là cách cấy ghép ký ức, nói đơn giản là lấy một loại ký ức, cấy thẳng vào não của một người, từ đó xóa bỏ ký ức ban đầu của người này, họ sẽ chỉ cho rằng ký ức hiện tại mới là sự thực.

Nhưng bên cạnh đó, cô ấy lại không cho rằng bốn người này bị cấy ghép ký ức, mặc dù kiểu ký ức hoàn chỉnh như của họ rất giống, tuy nhiên, trước mắt chưa có bác sỹ thôi miên nào có thể thông qua một thủ đoạn lớn như vậy để giữ một ký ức giả lâu đến thế. Cô ấy nghi ngờ, thuốc là nguyên nhân lớn.

Ý kiến của Tố Diệp khiến Lục Bắc Thần nhớ tới những phát hiện trong quá trình giải phẫu. Hệ thống trung khu thần kinh thị giác của bốn người này đều bị tổn thương ở một mức độ nào đó, không biết có liên gì đến thuốc men hay không.

Lục Bắc Thần đặt ra nghi vấn, Tố Diệp phân tích những thông tin về nguyên tố vi lượng x-r2. Cô ấy chỉ ra sử dụng quá liều thuốc gây ảo giác sẽ khiến người dùng nhìn thấy ảo ảnh, lâu dần chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới trung khu thần kinh thị giác. Điều này đã nhắc nhở Lục Bắc Thần, trước đây anh cho rằng bốn nạn nhân đã nhìn thấy gì đó trước rồi mới dẫn đến việc ý thức bị hỗn loạn. Bây giờ anh thừa nhận ý kiến của Tố Diệp, trung khu thần kinh thị giác chỉ bị tổn thương khi ý thức bị hỗn loạn trong một thời gian dài.

Tố Diệp cần nhiều tài liệu về bốn người này hơn. Lục Bắc Thần lại gọi điện cho La Trì, bảo anh ấy chuyển fax cho Tố Diệp.

Làm xong những việc này, Ngữ Cảnh ở bên cạnh đưa cho anh một cốc café, dặn dò: “Còn một lúc nữa mới lên máy bay, anh nghỉ ngơi một lát đi”.

Chloe bê café, uể oải ngồi lại, tảng lờ mọi hành khách khác, dựa thẳng vào người Lục Bắc Thần, rồi nhìn Ngữ Cảnh: “Tối qua anh không có làm gì giáo sư Lục nhà cậu đâu nhé, thế nên cậu ấy ngủ rất ngon”.

Ngữ Cảnh bĩu môi.

Chloe còn khoác tay lên vai Lục Bắc Thần, vẻ “yểu điệu”: “Tối qua đáng nhẽ cậu nên qua phòng tớ ngủ, cậu không biết đâu, view ở phòng tớ còn đẹp hơn nhiều”.

Có người phục vụ bước lên thêm café, nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ sửng sốt, nhìn họ bằng ánh mắt quái dị. Ngữ Cảnh thực sự chịu không nổi, “Chloe, anh nói gì thì nói cho đàng hoàng, động tay động chân sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy”.

“Giáo sư Lục của cậu còn không quan tâm, cậu sốt sắng làm gì?” Chloe nói khoác không biết ngượng.

Ngữ Cảnh tức điên.

Lục Bắc Thần vô cùng nhẫn nại, sau ghi gập laptop lại, anh nói: “Tớ phân cho cậu một nhiệm vụ”.

“Ai?” Chloe nghĩ mãi rồi chỉ tay lên mũi mình, “Tớ hả?”.

Lục Bắc Thần nhìn cậu ta: “Phải, giúp tớ điều tra một chuyện”.

Chloe nhướng mày, cố tình nói: “Giờ mới nhớ ra tớ à? Chẳng phải cậu không để tớ nhúng tay vào chuyện của cậu nữa sao?”.

“Cậu có thể không điều tra, nhưng tớ không rảnh tiếp một kẻ rảnh rang đâu.” Lục Bắc Thần không hề khách khí.

Chloe lập tức thay đổi lập trường: “Chuyện của cậu chính là chuyện của tớ”.

Lúc ấy Lục Bắc Thần mới mỉm cười.

Ngữ Cảnh ngồi bên cạnh lại bắt đầu lẩm nhẩm: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Chloe…

Chloe nghe xong, thẳng thừng ôm lấy Lục Bắc Thần, cố tình nói với Ngữ Cảnh: “Giáo sư Lục không thể rời xa anh đâu, nghe thấy chưa, Tiểu Ngữ Cảnh!”.

Ngữ Cảnh nhe răng: “Tôi cảnh cáo anh, không được phép gọi tôi là Tiểu Ngữ Cảnh!”.



Cố Sơ lại tới bến Thượng Hải, lần này cô đi tìm Lục Bắc Thâm.

Kể từ sau hôm đó, cô không gặp lại anh ấy nhưng qua lời kể của Lục Bắc Thần, có thể thấy Lục Bắc Thâm chưa đi. Có lẽ Lục Bắc Thần cũng không muốn anh ấy đi, dù sao họ đã mất liên lạc nhiều năm, thậm chí Lục Bắc Thần còn nhanh chóng làm thủ tục chuyển nhượng nhà ở.

Đối với chuyện căn nhà, Cố Sơ không hề tính toán, mà cô cho rằng mình cũng chẳng có quyền ấy, dù sao đó cũng là tài sản của Lục Bắc Thần, cũng giống như căn nhà Tây của cô, cô vốn cũng định để lại nó cho Tư Tư.

Thật ra Lục Bắc Thần há chẳng phải cũng giống cô? Họ đều đã mất những người thân yêu nhất trên thế giới này, anh chị em sẽ trở thành người nương tựa duy nhất.

Lần công khai đó, Lăng Song cũng tới.

Có rất nhiều chuyện, Cố Sơ đã hiểu rõ.

Sau đó cô gọi điện cho Lăng Song, hỏi thăm chuyện giữa cậu ấy và Lục Bắc Thâm. Tâm trạng của Lăng Song có vẻ rất suy sụp. Cậu ấy không nói gì nhiều, chỉ đáp một câu: “Trông thấy tôi như vậy, cậu vui lắm phải không”.

Cố Sơ không trách Lăng Song. Cô và cậu ấy chung phòng bao nhiêu năm, lẽ nào còn không hiểu tính tình của nhau, càng vào những lúc thế này cậu ấy càng cứng miệng. Cuối cùng, Cố Sơ nói một câu: “Phải, cậu bị đả kích đến nông nỗi này, tôi thực sự vui lắm. Thế nên có giỏi cậu cứ suy sụp tiếp đi”.

Cô biết, chẳng bao lâu nữa Lăng Song sẽ tới tìm cô.

Lăng Song là một người như vậy, miệng cứng hơn trái tim, thể hiện lớn hơn hết thảy.

Tới tìm Lục Bắc Thâm là quyết định nảy ra nhất thời của Cố Sơ, khi nó xuất hiện chính bản thân cô cũng giật mình. Thật ra, cho dù mọi chuyện đã rõ ràng, cô cũng nên có khoảng cách với Lục Bắc Thâm, cô sợ Bắc Thần hiểu lầm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, để biết được thời điểm mẹ Bắc Thần qua đời, ngoài Lục Bắc Thâm ra, không ai có thể nói cho cô biết nữa.

Khi cô tới nơi đã là buổi trưa. Bảo vệ tiểu khu nhận ra cô, cười ha ha chào cô: “Chị Lục, chị về rồi ạ”.

Bảo vệ ở đây nắm khá rõ các chủ nhà trong khu, đây là trách nhiệm cơ bản của họ, thế nên trước đây cô thường xuyên ra vào đây, bảo an vẫn nghĩ cô là vợ của Lục Bắc Thần, từ trước tới nay vẫn gọi cô là “chị Lục”.

Còn nhớ có một lần cô quá xấu hổ đã nói với Lục Bắc Thần: Này, anh giải thích với chú bảo vệ đi chứ.

Lục Bắc Thần thản nhiên nói: Xưng hô đó hay mà, giải thích gì chứ.

Kết quả, Cố Sơ cũng vì chút lòng riêng mà không giải thích, cứ để mặc cho anh ta gọi như vậy.

Cô mỉm cười với người bảo vệ, coi như đã có lời chào, rồi lại nhớ sáng nay mình đã trả chìa khóa cho Lục Bắc Thần bèn nói với anh ta: “Hôm nay tôi quên mang theo chìa khóa, làm phiền anh rồi”.

Người bảo vệ cũng không nghi ngờ gì, vội vàng bước lên mở cửa cho cô.

Cửa vừa mở, người bảo vệ lại nói: “Mấy hôm nay anh Lục đang nghỉ phép ạ?”.

“Sao anh lại hỏi vậy?”

Người bảo vệ tươi cười: “Mấy hôm trước tôi thấy anh Lục mua mấy thứ lên nhà rồi không xuống nữa, mãi vẫn không thấy anh ấy lái xe đi”.

Cố Sơ thầm thở dài, bảo vệ đã coi Lục Bắc Thâm thành Lục Bắc Thần. Cô cũng không giải thích quá nhiều, chỉ tùy tiện đáp một câu: “Anh ấy hơi khó chịu trong người”.

Dọc đường đi vào tiểu khu, trong lòng Cố Sơ ít nhiều có chút áp lực. Thật ra tới tận bây giờ cô vẫn không biết sẽ đối mặt với Lục Bắc Thâm bằng tâm thế như thế nào. Người cô yêu thời đại học là Lục Bắc Thần nhưng cái tên cô nhung nhớ bao năm qua lại là Lục Bắc Thâm, điều này có phần kỳ lạ.

Có người mở cửa cho cô.

Cố Sơ ra khỏi thang máy, đi tới trước cửa lại hít sâu một hơi, thầm cảnh cáo bản thân, nhất định phải tự nhiên một chút, đó là em trai của bạn trai, không cần ngượng ngập, không cần nhớ lại những chuyện quá khứ, hỏi xong việc cần hỏi là đi.

Tự động viên bản thân xong xuôi, cô giơ tay gõ cửa.

Người mở cửa lại là Hà Nại.

Cố Sơ sững ra giây lát mới tỉnh lại. Ừ nhỉ, Hà Nại cũng là người của Lục Môn. Mỗi lần gặp anh ta, cô đều nhớ lại cảnh tượng trong thư viện, tự nhiên lại nhớ đến cái tên Cố Tứ.

Hà Nại đứng ngoài cửa, khóe môi hơi rướn lên, “Sao cô lại tới đây?”.

Cố Sơ há hốc miệng, lát sau mới hỏi: “Lục Bắc Thâm đâu?”.

Sắc mặt Hà Nại có chút ngập ngừng, “Cậu ấy… không tiện gặp người ngoài lắm”.

“Gì cơ?” Cố Sơ không hiểu.

Hà Nại còn định nói gì đó thì Cố Sơ bỗng nghe thấy bên trong vọng ra những tiếng rầm rầm như đồ đạc đổ vỡ. Cô giật mình, khi nhìn Hà Nại thì anh ta đã trở nên căng thẳng, lập tức quay người đi vào trong.

Cố Sơ cũng rảo bước vào phòng, cùng Hà Nại lên tầng hai.

Tiếng động ấy vọng ra từ phòng ngủ. Hà Nại vừa mở cửa liền nghe được một tiếng gào phẫn nộ: “Ra ngoài! Ra ngoài!”.

Hà Nại không những không rời đi mà còn lao vào phòng ngủ. Lúc Cố Sơ định vào theo thì cánh cửa đóng sập lại. Cô lập tức đập cửa rầm rầm.

“Hà Nại! Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi? Anh mau mở cửa ra!”

Bên trong không có động tĩnh gì.

Cố Sơ gõ vài lần, Hà Nại vẫn không định mở cửa. Cô đành đứng dựa bên tường, tim đập thình thịch. Mặc dù ban nãy không nhìn được toàn bộ nhưng cô đã liếc được qua khe cửa.

Trong phòng là một màu trắng chói mắt, sắc mặt của Lục Bắc Thâm cũng nhợt nhạt. Lúc anh ấy quát về phía cửa, khuôn mặt rất dữ dằn, gần như muốn ăn thịt người. Khi cô định nhìn rõ hơn thì cửa đã sập lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao Lục Bắc Thâm lại thành ra như vậy? Còn nữa, anh ấy bị như vậy, Bắc Thần có biết không?

Ù ù cạc cạc, Cố Sơ hoàn toàn rối rắm.

Khoảng mười mấy phút sau, khi cô định tiếp tục gõ cửa thì căn phòng bỗng bật mở làm cô giật mình.

Lần này là Lục Bắc Thâm đích thân ra mở.

“Anh…” Cố Sơ lắp bắp, “Không sao chứ?”.

Hoàn toàn khác với những gì ban nãy cô nhìn thấy. Sắc mặt Lục Bắc Thâm điềm đạm và ôn hòa, đầu tóc gọn gàng, chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần ngủ màu xám nhạt khiến anh ấy trông rất gọn gàng sạch sẽ. Sau khi thấy Cố Sơ, anh ấy mỉm cười: “Anh không sao, em tìm anh có việc gì?”.

Nụ cười ấy hòa vào đôi mắt, long lanh quyến rũ như thủy tinh, đâu còn ánh mắt khủng khiếp kia?

~Hết~