Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới hoàn hồn trở lại, cầm tập tài liệu đi vào phòng sách nhưng vẫn còn do dự vì câu nói vừa rồi của cô gái kia: Dù sao anh ấy cũng không coi cô là người ngoài. Thế là ý gì? Cô ấy hiểu lầm rồi ư? Chỉ vì thấy cô ở trong phòng của Lục Bắc Thần?
Cô gái đó rốt cuộc là ai? Có thể nhận ra chắc là có quan hệ khá tốt với Lục Bắc Thần.
Cố Sơ cảm thấy buồn bực, bèn ném phong bì lên mặt bàn. Miệng phong bì để mở, tài liệu bên trong hở ra một góc…
Hình như là… tài liệu có dấu đỏ?
Tim cô chợt run lên, nhưng cũng nhanh chóng xóa sạch suy nghĩ này, quay người bỏ đi chỗ khác.
Nhưng hình ảnh góc tài liệu cứ xoay tròn trước mắt cô, tuy rằng luôn chân luôn tay nhưng trong bụng cứ lẩm bẩm mãi. Có thể khiến Lục Bắc Thần xem chắc chắn là có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết. Thật ra cô cũng rất muốn biết vụ án này tiến triển ra sao, có thể vì nó dính líu tới Cố Tư, cũng có thể vì cô từng tiếp xúc với Tiêu Tuyết.
Cô lại len lén liếc nhìn một cái về phía phòng sách.
Không được, hành vi này là thiếu đạo đức.
Vậy mà không giữ nổi đôi chân, Cố Sơ đẩy cửa phòng sách, nội tâm không ngừng đấu tranh.
Thật ra, lén xem một tý Lục Bắc Thần sẽ không biết đâu.
Nhưng đó lại là tài liệu mật…
Sau khi dằn vặt khoảng 15 phút, Cố Sơ vẫn không kìm nén được sự tò mò trong lòng, đi vào phòng sách, cẩn thận lấy tài liệu từ trong phong bì ra.
Quả nhiên là vụ án của Tiêu Tuyết.
Là một văn bản đã được phê duyệt, kèm theo là báo cáo liên quan tới tiến trình vụ án do Lục Bắc Thần làm, toàn bằng tiếng Anh.
Cố Sơ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch điên cuồng, bên tai cũng là những tiếng huyên náo. Cô nhìn thấy trong báo cáo, Lục Bắc Thần chỉ rõ những phát hiện trên thi thể Tiêu Tuyết, có nguyên nhân tử vong nghi ngờ bước đầu… bị đầu độc mà chết? Rốt cuộc là kẻ nào hận Tiêu Tuyết đến thế?
Lật xem từng trang từng trang, trên tài liệu đi kèm còn có báo cáo cụ thể về việc khám nghiệm tử thi, cũng toàn là những từ tiếng Anh chuyên ngành. Cố Sơ thật sự phải tạ ơn trời đất vẫn chưa trả hết cho thầy những gì được học, nếu không chắc chắn là đọc không hiểu chỗ tài liệu này. Cô thầm nghĩ, sao cô gái kia có thể yên tâm giao một tập tài liệu quan trọng như vậy cho cô, chắc chắn là tưởng cô đọc không hiểu thuật ngữ chuyên ngành nên cũng không lo.
Xem khoảng mười mấy trang gì đó, lòng Cố Sơ trĩu nặng. Cô đang được cảm nhận cái chết của Tiêu Tuyết ở khoảng cách gần như vậy. Từng bức ảnh photo được dán trong tài liệu đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Bỗng nhiên, có tiếng chuông di động vang lên.
Cố Sơ giật nảy mình, tay run lên, cứ tưởng là di động của mình, nhưng nghe lại không phải. Ngay sau đó, cô liền nghe thấy tiếng người đàn ông nhận máy: “Nói đi!”
Đầu óc Cố Sơ tê dại, ngước mắt lên đúng lúc liếc thấy cái bóng cao lớn ngoài cửa phòng sách. Anh đang quay người rời đi nhận điện thoại.
Chuyện gì thế này?
Cũng tức là Lục Bắc Thần vừa mới quay về, đứng ngoài cửa nhìn cô xem trộm tài liệu mà thần không biết, quỷ không hay? Đã đứng bao lâu rồi? Một phút hay là mười phút? Sau khi nghĩ tới điểm này, chân Cố Sơ mềm nhũn đến mức suýt ngã khuỵu. Anh đi mà không phát ra tiếng động ư? Sao cứ xuất hiện như ma quỷ vậy?
Vấn đề mấu chốt là, anh còn biết cô đang xem trộm đồ của anh!
Làm sao đây?
Cố Sơ thật tình muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, như vậy quá mất mặt rồi.
Dỏng tai lên có thể nghe thấy anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, Cố Sơ thật sự muốn chuồn êm cho rồi. Cô đặt lại tài liệu về chỗ cũ sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng sách. Phòng sách nối liền với phòng khách, phòng khách lại nối liền với cửa ra vào, muốn rời khỏi đây chắc chắn phải đi qua phòng khách mà Lục Bắc Thần lại đang đứng nói chuyện điện thoại ngay cửa sổ phòng khách.
Cửa sổ mở toang, vẫn có gió thổi vào. Giọng nói dày dặn, trầm ấm của anh theo gió vọng vào tai cô.
“Đúng, nhất định phải làm khám nghiệm chất độc… Ừm, người nhà nạn nhân không có ý kiến, không cần biết tốn kém bao nhiêu, công việc kiểm nghiệm này vẫn phải làm.”
Đang nói về vụ án của Tiêu Tuyết.
Cố Sơ có nên chúc mừng bản thân mình cuối cùng cũng có thể nghe hiểu Lục Bắc Thần đang nói gì không? Nhưng kiểu thấu hiểu này đúng là đáng xấu hổ, cô hệt như một tên trộm vậy, còn là một tên trộm bị người ta bắt tại trận.
Thò đầu ra kiểm tra xem sao, Lục Bắc Thần đang đứng xoay lưng về phía cô, cô thầm hít sâu một hơi, tình cảnh này nếu lại giáp mặt lần nữa chắc cô chỉ còn nước chết. Nhân lúc anh đang nói chuyện điện thoại, Cố Sơ nhích từng bước, chuồn tới góc tường, mỗi bước đều rất dè dặt, thận trọng, chỉ sợ gây ra tiếng động gì đó. Lúc đi tới bên cửa, cô mới nhận ra túi của mình vẫn còn ở trên sofa. Cô thầm kêu khổ, lại phải quay đầu, bắt đầu ‘hành trình gian nan’.
Cách Lục Bắc Thần mỗi lúc một gần, áp lực cũng mỗi lúc một lớn.
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào gáy anh, chỉ lo một giây sau anh sẽ quay đầu lại, trong bụng đã mời tất cả các thần tiên ra phù hộ, không mong điều gì khác, chỉ mong có thể lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng này là được rồi. Cô rụt đầu rụt cổ bước tới bên cạnh sofa, ngón tay nhích gần túi xách từng tý một. Cuối cùng cũng với tới được chiếc túi, cô nắm chặt trong tay, từ từ kéo về.
Lục Bắc Thần vẫn đang nghe điện thoại, xem ra công việc rất nan giải.
Lúc này, Cố Sơ chỉ hy vọng cuộc điện thoại của anh dài hơn một chút, dài hơn nữa, để tiện cho cô chuồn khỏi đây như một con đà điểu. Túi xách tới tay, cô ôm túi, quay người, khom lưng, kiễng chân đi từng bước một ra ngoài cửa. Đã sắp ra khỏi phòng khách rồi, một bước nữa thôi là tới cửa ra vào, chân cô vừa giơ lên, từ xa đã nghe thấy Lục Bắc Thần nói: “Ừm, được rồi, cứ vậy đi.”
Cố Sơ giật mình…
Bên kia, Lục Bắc Thần đã cúp điện thoại.
Bên này, chân Cố Sơ như bị dừng hình, mãi vẫn không hạ xuống. Mấy giây sau, cô mới vô thức quay đầu lại.
Lục Bắc Thần đã quay người lại từ lâu, đang dựa vào cửa sổ nhìn cô, à không, nói chính xác là anh đang hứng thú ngắm màn biểu diễn vụng về của cô. Anh không gấp gáp, không hoảng loạn, ung dung như thường, giống như đã nắm bắt màn ‘xiếc khỉ’ này một cách chuẩn xác. Cố Sơ nghe thấy đầu óc mình nổ ‘bùm’ một tiếng, trong lòng chỉ còn lại hai chữ: Toi rồi…
“Cô đang làm trò gì đây?” Anh lên tiếng, như cười lại như không.
Chân Cố Sơ cũng đã mỏi nhừ, cuối cùng cũng có phản ứng để hạ xuống đất. Cô bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình như một con mèo, cung phản xạ quá dài đi.
* Cung phản xạ là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da …) qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến, …). Một cung phản xạ thường bao gồm 3 loại nơ-ron: hướng tâm, trung gian và li tâm.
Nếu đã bị phát hiện thì chỉ còn cách đối mặt.
“À… phòng ốc đã dọn dẹp xong xuôi. Nếu như anh không còn điều gì căn dặn thì tôi muốn về ạ.”
Lục Bắc Thần đi tới bên sofa, ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế, chân phải mảnh khảnh tao nhã đặt lên chân trái, rồi hỏi: “Hôm nay cô không phải làm việc ở khách sạn sao?”
“Hôm nay tôi nghỉ.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Chỉ có thứ tư và thứ sáu tôi mới làm việc ở khách sạn, hơn nữa chỉ làm ca đêm.” Cố Sơ muốn nói luôn một lần cho rõ ràng, tránh việc anh lại làm khổ mình.
Lục Bắc Thần không nói nữa. Anh đang trầm mặc nhưng là im lặng nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt như chất chứa suy tư. Nhưng theo Cố Sơ thấy, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Cô nghĩ là người này ắt sẽ truy cứu hành vi xem trộm tài liệu của cô. Bây giờ ngồi im bất động chẳng qua là đang nghiên cứu làm thế nào để khích bác, châm chọc cô mà thôi. Nhân khoảng thời gian ấy, cô lên tiếng: “Vậy… tôi có thể đi được chưa?”
“Khách sạn các cô quen mặc quần áo bình thường để phục vụ khách?” Anh uể oải hỏi.
Cố Sơ trong lòng sáng như gương. Nhìn điệu bộ của anh, hoàn toàn không định để cô đi. Cô ung dung đáp: “Vừa nãy tôi đã giải thích rồi, hôm nay không phải ngày làm việc của tôi.”
Bờ môi Lục Bắc Thần hơi cong lên, anh đang cười, tuy khẽ khàng nhưng rất rạng rỡ. Anh đứng dậy, đi về phía cô. Cố Sơ bất chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua, liền bắt đầu căng thẳng. Vậy mà, anh không có hành động như hôm qua, chỉ đi ngang người cô để vào phòng ngủ.
Nhưng đúng lúc lướt qua, Lục Bắc Thần cố ý để lại một câu bên tai cô: “Tôi thích cô trong bộ đồng phục, rất gợi cảm.”
Cố Sơ cảm thấy tai mình ngứa ngáy nhưng phần nhiều là bị chấn động bởi câu nói nghe có vẻ bông đùa của anh. Ánh mắt cô run rẩy, ngước lên nhìn anh nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng anh. Cô đứng đờ ra tại đó, hơi thở trở nên dồn dập. Một Lục Bắc Thần như thế này sẽ khiến cô hiểu lầm là Bắc Thâm, vì Bắc Thâm cũng thích nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt để chọc ghẹo cô.
Dường như Lục Bắc Thần đang kiểm tra tình hình dọn dẹp phòng của cô, anh rất hài lòng. Cuối cùng anh nói: “Sở dĩ cần người chuyên trách vì tính chất công việc của tôi, tôi ghét bị người lạ bí mật dò xét chuyện riêng tư, còn nữa, có thể còn có những tài liệu cần bảo mật để trong phòng.”
Câu nói ấy giống như giải thích nhưng Cố Sơ nghe lại giống như nhắc nhở hơn.
“Các nhân viên vệ sinh của khách sạn cũng đã được đào tạo ở trình độ cao, họ sẽ không tiết lộ những chuyện riêng tư của khách.” Cô đi theo sau anh, thanh minh cho nhân viên khách sạn, cùng vào trong phòng tắm: “Hơn nữa, giáo sư Lục dám bảo đảm tôi sẽ không nói với người ngoài những gì tôi nhìn thấy trong phòng sao?”
Lục Bắc Thần nhìn chiếc quần lót treo trên giá phơi quần áo rồi nhìn về phía cô, nửa đùa nửa thật: “Tôi tuyệt đối tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của cô Cố.”
Lại làm cho Cố Sơ mặt đỏ tưng bừng.
Dường như tất cả đều khiến Lục Bắc Thần hài lòng. Anh quay trở lại sofa, châm một điếu thuốc. Làn khói thuốc bay ra từ khóe môi mỏng của anh, mờ mờ nhàn nhạt như sương mù. Cố Sơ tự thấy sốt ruột, nếu anh không lên tiếng, chắc chắn cô không đi được.
“Có suy nghĩ gì không?”
Câu hỏi bất ngờ của Lục Bắc Thần khiến Cố Sơ không hiểu mô tê gì. Cô đứng đực ra đó một lúc mới ‘á’ lên một tiếng.
“Báo cáo về cái chết của Tiêu Tuyết cô cũng đọc rồi đấy.” Động tác hút thuốc của Lục Bắc Thần rất nhàn nhã, anh nhìn cô rồi lại nhấn mạnh một câu: “Lúc nãy ấy.”
Cố Sơ cảm thấy mình như lép vế hẳn. Cô tưởng anh không còn nhắc lại chuyện này nữa, bèn ấp úng giải thích: “Chuyện đó… tôi chỉ nhận giúp anh một chút thôi ạ, là cô gái đó đưa tới.”
Nói tới đây, cô ngừng lại giây lát, âm thầm quan sát nét mặt anh.
Nào ngờ, vẻ mặt Lục Bắc Thần vẫn hết sức bình thản, cô không thể biết được mức độ thân thiết gần gũi của cô gái đó đối với anh. Cô mím môi, rồi bổ sung thêm: “Cái cô gọi anh là Vic Lu ấy ạ.”
Lục Bắc Thần vẫn chẳng hề cho cô toại nguyện, anh chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi, hờ hững nói: “Thế nên cũng phải phát biểu một vài suy nghĩ chứ, hơn nữa tôi tin rằng khả năng tiếng Anh của cô Cố không tồi.”
Từ đầu tới cuối anh vẫn không nói về cô gái kia mà chỉ nhằm vào trọng điểm, vây quanh điểm này để ép cô không còn đường lùi.
Cảm giác này đối với Cố Sơ mà nói tồi tệ hết mức. Cô cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành một người tý hon bị đựng trong bình, tự cho rằng mình rất thông minh mà làm mọi việc, ai ngờ ở miệng bình lại có thêm một đôi mắt đang bình tĩnh, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của cô, mà cô lại chẳng hề hay biết: “… Tôi không có suy nghĩ gì.” Nói xong cô lại thêm một câu tự ngụy biện: “Thật ra, tôi chưa xem được là bao.”
Nói xong cô thật chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, đúng là không đánh đã khai.
Lục Bắc Thần dường như phì cười vì câu trả lời của cô, nhưng cũng không cười sảng khoái như lần trước. Nói thật, cô chờ mong anh cứ cười phá lên. Nếu như vậy, ít nhất có thể gián tiếp chứng minh hành vi của cô không đáng xấu hổ lắm. Nhưng Lục Bắc Thần không làm vậy, nụ cười của anh chỉ mon men chút xíu ở khóe miệng, rồi tắt ngay.
“Nói thử xem.”
Cố Sơ thấy anh khăng khăng cũng hiểu anh đang cố tình đối đầu với mình. Một chút bướng bỉnh trong bản chất lại trỗi dậy. Cô suy nghĩ rồi nói: “Trong tài liệu, có một chỗ phán đoán sai.”
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày, tỏ ý bảo cô nói tiếp.
“Trong báo cáo phân tích liên quan tới việc niêm mạc dạ dày của Tiêu Tuyết bị tổn thương, tôi cho rằng khi còn sống cô ấy từng bị xuất huyết dạ dày.” Cố Sơ điềm đạm, bình thản.
Trong đôi mắt Lục Bắc Thần ánh lên một tia sáng thấp thoáng, rồi rất nhanh anh chìm vào suy nghĩ.
“Thế nên, tôi thấy báo cáo phân tích trong tài liệu nói Tiêu Tuyết có dấu hiệu chưa ăn uống, anh nghi ngờ khi còn sống cô ấy có khả năng bị ép không được ăn uống. Nhưng nếu như nạn nhân xuất huyết dạ dày nghiêm trọng thì nhất định phải nhịn ăn, thế nên cũng có khả năng cô ấy chủ động nhịn ăn mấy ngày.”
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ.
“Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ chưa hoàn thiện của tôi. Tôi nghĩ với trí tuệ cao siêu của giáo sư Lục, chưa biết chừng khả năng này đã bị anh loại trừ rồi.” Cố Sơ thấy anh suy nghĩ, trong lòng đương nhiên rất phấn khích, cũng cố tình nói ra như vậy, coi như trút giận.
Nhưng cô lập tức ý thức được mình vừa lỡ lời.
Cô nhìn thấy một chút ôn hòa cuối cùng nơi khóe môi Lục Bắc Thần cũng tan biến sạch, trống ngực bắt đầu đập dồn. Cô đã khiêu khích uy tín của anh? Làm anh mất mặt, có lẽ anh sẽ không để cô yên. Đang định lên tiếng nói mấy câu linh hoạt thì cô thấy Lục Bắc Thần tiện tay dập tắt nửa điếu thuốc lá vào gạt tàn, đứng dậy đi vào phòng sách, rồi buông một mệnh lệnh khiến ruột gan Cố Sơ tơi bời: “Vào đây!”
Cố Sơ như gặp phải địch mạnh, da đầu căng lên, không còn đường lùi, chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Lục Bắc Thần cầm phong bì, sau khi lấy tài liệu ra bèn tỉ mỉ lật mở, rồi bật máy tính lên. Cố Sơ thấy anh có vẻ như sắp làm việc, đánh bạo hỏi: “Anh cần tôi làm gì ạ?” Hỏi với vẻ chẳng mấy chắc chắn.
“Cô đã nhắc tôi.” Lục Bắc Thần in một phần tài liệu trong máy tính ra, khoảng hai mươi mấy trang: “Tôi cần cô.”
Câu nói ấy khiến trái tim Cố Sơ đập mạnh một cái.
Một giây sau, Lục Bắc Thần bổ sung thêm: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cần kiến thức y học của cô.”
Đây là điều Cố Sơ hoàn toàn không ngờ tới, cô kinh ngạc: “Anh đang đùa?”
“Tôi không bao giờ lấy công việc ra đùa giỡn.” Lục Bắc Thần nghiêm mặt.
Cố Sơ nghẹn lời.
Một tập giấy dày cộp được đặt trước mặt cô, viết bằng tiếng Anh. Khi Lục Bắc Thần đưa, cô liếc qua một cái. Vẫn là liên quan tới vụ án mạng của Tiêu Tuyết, có điều, chỗ tài liệu này trông giống tài liệu nội bộ.
“Tôi muốn tìm hiểu rõ tình trạng bệnh lý của nạn nhân trước khi chết.” Lục Bắc Thần nghiêm túc nói: “Trong đây có đề cập tới một số thay đổi bệnh tình, bệnh lý, tôi cần một người có chuyên môn giải đáp cho tôi. Tôi biết, cô từng học nội khoa, biểu hiện vừa rồi của cô ít nhất đã nói với tôi rằng, cô vẫn chưa ‘chữ thầy giả thầy’.”
Không sai, cô từng học khoa nội, sau này cô kiên quyết yêu khoa ngoại, tuy rằng máu me be bét nhưng cô vẫn say mê giây phút được cầm dao mổ vạch lên da thịt, có thể, chính vì Lục Bắc Thâm. Thì ra, yêu một người chính là thay đổi mà bản thân mình lại là thứ dễ bị đổi thay nhất.
“Có vấn đề gì sao?” Lục Bắc Thần không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô mơ mơ màng màng, nét mặt anh có chút không vui.
Cố Sơ lập tức phản ứng lại, đáp: “À… không có vấn đề gì.” Đáp xong cô mới bàng hoàng. Không đúng, vì sao cô phải giúp anh chứ?
Rõ ràng là Lục Bắc Thần đã tảng lờ những biểu cảm bối rối của cô, anh nói: “Liên quan đến việc giải thích bệnh lý, cô cứ chú thích thẳng lên tài liệu cũng được, bằng tiếng Anh.”
Có cảm giác như ‘không trâu bắt chó đi cày’. Cố Sơ vân vê tập tài liệu dày, há hốc miệng. Thật ra cô muốn nói với anh là cô muốn về nhà, lát nữa Cố Tư quay về rồi. Còn một việc đó là, nếu đọc hết một lượt chỗ tài liệu này, chẳng phải định mệt chết đôi mắt cô sao? Nghĩ vậy, cô khéo léo hỏi một câu: “Vậy… tôi có thể mang về nhà làm không?”
“Không được.” Ai ngờ Lục Bắc Thần lập tức từ chối.
“Nhưng mà…”
Lục Bắc Thần đã vòng tới trước máy tính nhận emai, thấy cô ấp úng, anh nhấn mạnh: “Vừa rồi chẳng phải đã đồng ý với tôi là không vấn đề gì rồi sao? Chuyện đã hứa với người khác phải làm được chứ?”
Dùng lời cô nói để chặn họng cô, khiến Cố Sơ không còn đường phản bác. Cô thầm thở dài, cúi gằm, ôm tập tài liệu đứng dậy.
“Đi đâu thế?” Lục Bắc Thần nhíu mày.
Bước chân của Cố Sơ khựng lại. Cô chỉ vào tập tài liệu, lí nhí nói: “Tôi… ra phòng khách chú giải giúp anh.”
“Ở ngay đây, không đi đâu hết.” Lục Bắc Thần chỉ vào sofa: “Ngồi đó!”
“… Như vậy sẽ ảnh hưởng tới anh.”
“Đây toàn là tài liệu mật, không được mang ra khỏi cửa phòng sách.” Lục Bắc Thần một lần nữa nhấn mạnh.
“Ồ.”
Cố Sơ đành ngồi xuống sofa. Sofa rất gần với bàn làm việc của Lục Bắc Thần, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy anh. Cô biết mình không đi được nữa, vậy thì chỉ còn cách bấm bụng ngồi làm, xong sớm thì cũng được về nhà sớm.
“Tốt nhất là cô nghiêm túc một chút cho tôi.” Lục Bắc Thần lại nói thêm một câu.
Cố Sơ nhìn anh.
Anh cong môi, từ tốn bổ sung: “Nếu không, nạn nhân chết không nhắm mắt.”
Một áp lực khổng lồ cứ thế ập tới, Cố Sơ bất giác rùng mình, vô thức gật đầu, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào công việc, không suy nghĩ gì nữa. Lục Bắc Thần ngồi trước máy tính, ánh mắt có thể nhìn thấy dáng vẻ cắn đầu bút, nghiêm túc làm việc của cô, nghĩ tới điệu bộ dè dặt của cô khi nãy, anh bỗng muốn cười.
Nhưng anh vẫn nhịn lại, nhận email, xử lý từng cái một. Còn cả một số tài liệu được chuyển fax tới, máy in đang lặng lẽ in ra từng tờ bản thảo đầm đìa máu…