Bảy Nàng Dâu

Chương 37: Tạm biệt A Tỳ của ta!



"A Tỳ! Mẹ à, thật sự..."

Cô nước mắt rơi lã chã, ngẩng mặt lên nhìn bà. Bà phẩy tay ra vẻ không muốn nghe, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Thôi được rồi, đừng nói nữa! Chuyện này để sau đi!"

"Mẹ à, nhưng con phải mời thầy lang về xem cho A Tỳ. Con không tin nó đã chết đâu!"

Vừa nói xong chưa kịp để bà đồng ý, cô đã dùng hết sức bế A Tỳ lên, gồng mình nhanh chóng bế nó dậy. Cô vừa khóc vừa gọi:

"A Tỳ à, em đừng chết! Em đừng có chết mà!"

Cô nhìn vào gương mặt sưng tím tái của nó mà trái tim đau như cắt, nhà họ Hoàng này đúng là nơi nguy hiểm, cả A Tỳ ngây ngô cũng bị người ta hại mặc dù nó chưa bao giờ làm hại đến ai. Cô mếu máo rồi bế nó về phòng, mấy người ở đó ai nấy đều bất ngờ, bà Hoàng quay qua nhìn mà cặp mắt bà ánh lên tia sắc lẹm. Tiểu thư Ánh Dương nhấp một ngụm trà, nhếch mép lên cái rồi quay qua nhìn bà Lệ Hoa, bà ấy chợt nhíu mày rồi nói:


"Đúng là không xem ai ra gì mà, nó muốn ở là ở, đi là đi thôi, đúng là không có phép tắc gì cả! Sao cái nhà này lại cưới phải một đứa như nó chứ, không chết quách theo sáu đứa trước cho rồi đi?"

Vừa nói tới đó tiểu thư Ánh Dương liền im lặng, mắt nhẹ nhàng đảo qua nhìn bà Hoàng, bà Hoàng lại đảo đôi mắt đầy sát khí qua nhìn bà Lệ Hoa. Cảm nhận được bản thân mình đã lỡ lời, bà ấy ngậm miệng lại rồi giả vờ nhìn đi chỗ khác. Bà Hoàng đứng dậy, liếc bà Lệ Hoa cái, ý bảo bà ấy ăn nói cẩn thận, cái miệng có thể sẽ liên lụy cái thân, ở nhà họ Hoàng ăn nói xằng bậy đồng nghĩa với việc mất mạng. Cả đám người đồng loạt đứng dậy chào bà Hoàng, họ cúi đầu xuống sát chào bà, bà chỉ lặng lẽ rời đi. Mọi người tản ra hết rồi sau đó ai lại làm việc nấy, chỉ có tiểu thư Ánh Dương là đứng đó nhìn theo bóng của bà Hoàng. Nhẹ nhàng mỉm cười, cô ấy liếc nhìn qua cái ghế trên đó, chỗ hằng ngày bà Hoàng vẫn ngồi, chợt ánh mắt cô ấy sáng lên rồi quay mặt lại đi ra ngoài. Lát sau cô thấy có một người đàn ông chợt hớt ha hớt hải chạy vào, cô nhận ra người đó, bèn nhẹ nhàng đến chào hỏi.


"Xin chào thầy lang Nguyễn ạ."

Thấy tiểu thư kính cẩn chào mình, ông ấy cũng dừng chân lại rồi chào đáp lễ.

"Xin chào tiểu thư, xin hỏi có việc gì không?"

"À thật ra ta biết ông là thầy của cậu Cảnh Minh, hôm nay vô tình gặp nên ra ra chào hỏi, chỉ muốn hỏi cậu Cảnh Minh dạo này thế nào rồi? Mong thầy sẽ chăm sóc dạy dỗ cậu ấy chu đáo."

Mắt tiểu thư ấy chợt như biết cười, mỗi lần tưởng tượng ra gương mặt cậu cô ấy lại cảm thấy trái tim mình rộn ràng khó tả. Thấy tiểu thư ấy dịu dàng lại xinh đẹp, thầy lang ấy chợt mỉm cười nói:

"Cậu Cảnh Minh hiện tại sống rất tốt, cậu cũng rất sáng dạ. Thật, sự được dạy dỗ cậu ấy phải nói là phần phước của tôi. Ngày hôm nay cũng là cậu mở miệng nhờ tôi qua nhà thăm khám người nhà cậu, nên xin phép tiểu thư đây cho tôi cáo lui trước!"


Tiểu thư ấy chợt suy nghĩ cái gì đó, kéo thầy lang Nguyễn lại.

"Xin hỏi... cậu Cảnh Minh căn dặn khám cho ai thế ạ? Tôi có thể dẫn thầy đi cho mau!"

"À, thì là tiểu thư Hoài Thục ạ."

"Tiểu thư Hoài Thục?"

Chợt tiểu thư ấy nhếch mép lên cười nhặt nhẽo, cúi đầu chỉ tay về phía trước rồi kính cẩn nói:

"Là bên này ạ!"

Thầy lang ấy nhanh tay nhanh chân đi về phía trước, tiểu thư ấy đi phía sau, người đứng thẳng dậy, tay bắt chéo lên nhau, ánh mắt cô ấy đầy sự u ám lạnh lẽo.

"Cảnh Minh không xem Hoài Thục là thiếu phu nhân mà lại xem như nó là một tiểu thư... Ha ha ha! Thật là nực cười mà, tiểu thư à? Không còn xứng đáng cho cô nữa đâu Hoài Thục!"

Nói rồi chân tiểu thư ấy bước đi về phía trước. Lúc thầy lang Nguyễn đã đứng ngay cửa, cô mới lại và gõ cửa, lát sau thấy bà Hậu mở cửa ra. Nhìn vào trong thấy Hoài Thục nước mắt lã chã chẳng khiến cô cảm thấy hài lòng mà còn cảm thấy khó chịu hơn gấp ngàn lần, tay cô nắm chặt lại, miệng vẫn cố niềm nở nói với bà Hậu:
"Đây là thầy lang Nguyễn, là thầy dạy y thuật cho cậu Cảnh Minh. Hôm nay thầy tới đây là để thăm khám cho thiếu phu nhân Hoài Thục nên tôi dẫn thầy tới dùm!"

Ba tiếng "thiếu phu nhân" tiểu thư ấy nhấn mạnh vốn dĩ là muốn cho thầy lang Nguyễn nghe thấy, rằng Hoài Thục này là thiếu phu nhân, là người đã có gia đình, chứ không phải là tiểu thư. Nói xong cô ấy cúi đầu chào, lúc quay lưng lại chợt nghe Hoài Thục gọi thầy lang Nguyễn rất gấp, gọi vào khám cho A Tỳ, nghe giọng cuống quít sợ hãi của cô càng khiến tiểu thư ấy cười đắc thắng.

Cô kéo thầy vào trong, vừa chỉ vào A Tỳ vừa nói gấp:

"Thầy xem nó đi, thầy hãy tìm cách cứu nó! Bao nhiêu tiền cũng được, tìm loại thuốc quý nào cũng được, tôi muốn cứu nó!"

Thầy lang chợt kéo tay nó lên, sau đó đưa tay bắt mạch. Thầy xem xét một hồi lâu, chợt nhíu mày thở dài một cái.
"Người e rằng cứu không được nữa!"

Thầy vừa nói ra câu đó chợt trong đầu cô vang lên một tiếng sấm như muốn nổ tung đầu cô ra. Cô lấy tay lau nước mắt rồi hỏi lại:

"Thầy nói gì?"

"Người này không còn sức lực để có thể uống thuốc được, e rằng cơ hội bình phục là không có."

"Không... Không có ư? Rõ ràng lúc nãy tôi áp tay nghe A Tỳ còn thở mà?"

Thầy lang Nguyễn chợt đứng dậy, lắc đầu rồi nói.

"Như tôi đã nói đó, thật sự người này đã rất yếu rồi, không làm gì hơn được đâu, người đã nát bét ra thế này lại còn ngấm nước mưa cảm phong hàn. Thật sự không có cách!"

Nói rồi thầy cất hết dụng cụ vào hộp, sau đó quay lại nhìn A Tỳ cái nữa. Thấy mặt mũi của cô đã sưng vù lên vì khóc, thầy liền hỏi:

"Đây là nô tì của... thiếu phu nhân à? Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?"
"A Tỳ, em đừng có chết! Em chết rồi ta phải làm sao đây? A Tỳ à!"

Thấy cô kích động quỳ xuống giường, bà Hậu không nỡ lòng nào nhìn cảnh đó. Đoạn bà tiễn thầy lang Nguyễn ra ngoài, bà nói:

"Thiếu phu nhân ấy sống rất tình cảm nên xem gia nô như chị em trong nhà, mong thầy đừng hiểu lầm. Là có người hãm hại con bé, tội nghiệp nó!"

Nói xong bà đã tiễn thầy ấy một đoạn, chợt thầy ấy mỉm cười.

"Tay của bà... cũng bị thương rồi."

Bà Hậu che cánh tay lại. Đúng là bà đã tàn phế một tay, nhưng người thường nhìn thì chắc chắn không biết, ấy vậy mà thầy lang này lại biết. Bà có nghe nói cậu qua thôn Vĩnh Hà học y thuật, chứ thầy của cậu là ai thì bà chưa thấy, hôm nay thấy mới cảm thấy ông ấy giỏi, cả chuyện tay bà tàn phế cũng nhận ra. Bà mỉm cười tiễn ông ấy.
"Mong thầy sẽ giữ kín chuyện này."

Thầy gật đầu rồi lên xe ngựa, bà cũng quay vào, nhưng đang quay vào thì chợt cảm thấy bên kia vách có ai đó nhìn mình. Bà liếc mắt qua nhìn một cái, rồi quay lại nhìn ra đường, chiếc xe ngựa của thầy lang Nguyễn đã đi khá xa. Chợt bà nhắm mắt lại ngẫm rất lâu, rồi bà lại nghe bên tai có tiếng nói vang lên.

"Nóc nhà!"

Bà mở mắt to ra, mồ hôi trên trán bà rịn xuống, bà đảo mắt nhìn quanh thấy xa xa có cái đám ma, nhìn kỹ mới thấy hình như cái đám người đó là người thân của con nô tì không may té xuống giếng kia. Mà nói đám ma thì cũng không đúng vì đó chỉ là hai ba thanh niên vác một cái khúc gỗ được đục khoét khá sơ sài, hơn nữa, ban nãy bà có thấy người nhà họ Hoàng có dúi tiền cho mấy người đó. Nhưng không biết xui khiến thế nào, quay vào rồi lại quay ra, nghe thấy một câu rõ ràng đến như vậy, bà chợt lầm bầm:
"Nóc nhà?"

Rồi theo quán tính, bà quay lại nhìn lên nóc nhà. Nhìn hết một lượt cũng không cảm thấy gì, bà lắc đầu rồi lại nhìn vào cánh cửa phòng của Hoài Thục, chợt cảm thấy buồn mang mác.

Bà đi vào, vừa đi vừa cúi đầu thở dài, lát đến cửa bà còn chưa dám vào mà đứng đợi ở đó một lát. Bỗng cánh cửa từ từ mở ra, Hoài Thục đứng trước mặt bà, ánh mắt âm u, bà cố chấn chỉnh lại rồi hỏi:

"Sao rồi?"

"Bà Hậu!"

Cô gọi bà một cách chắc nịch, chợt bà gật đầu đón nhận câu hỏi.

"Cô muốn hỏi gì?"

"Bà biết cách cứu A Tỳ không? Bà là pháp sư mà chằng lẽ lại không có cách nào sao?"

Bà Hậu chợt thở dài rồi nói:

"Không! Sống chết là chuyện của trời, nếu cô muốn thay đổi đi những thứ gọi là luật lệ, căn bản sẽ làm rối loạn đi vòng tuần hoàn của tự nhiên, như vậy chỉ khiến cô nhận lấy hậu quả sau này. Tôi khuyên cô tốt nhất cô nên từ bỏ đi."
Bà vừa nói xong, cô chợt buông thõng cánh tay xuống, nhắm mắt lại cố không khóc nữa. Cô nhớ đến gương mặt thanh thoát hiền lành của A Tỳ, nhớ đến giọng nói của nó, nhớ đến nhưng ngày qua nó luôn vui vẻ bên cạnh cô, nhớ đến lúc nó lo cho cô mà khóc lóc. Bây giờ thấy nó nằm im trên giường thế kia mà không giúp gì được, nước mắt cô cứ tuôn hoài không thôi.

Cô quay lại nhìn nó thêm một lần nữa, bà Hậu ở phía sau nhìn cả hai người rồi chợt nói:

"A Tỳ không có người thân nên khi nó được chọn làm nô tì cho cô, thì sau này nó có chết, cô cũng chính là người đứng ra lo liệu. Vậy nên cô hãy chuẩn bị cho nó!"

"Thật sự nó sẽ chết sao? Tôi không muốn nó chết đâu!"

Cô vừa ôm chặt nó vừa gào lên, bà Hậu bất lực nhìn cô.

"Hoài Thục à? Cô hãy chấp nhận đi, A Tỳ chết rồi nó chết rồi! Cô nên biết là từ khi được định là dâu nhà họ Hoàng, cô đã mất đi tướng công, nên cô phải chuẩn bị tâm lí mất đi những thứ khác. Vậy nên cô đừng có như vậy nữa!"
Cô ngẩng mặt lên nhìn bà, chợt quay qua nhìn A Tỳ. Bây giờ không biết là loại cảm giác gì nữa, lúc mang A Tỳ về đây, tuy ai cũng nói nó đã chết, nhưng cô vẫn tin rằng nó vẫn chưa chết, mà đúng thật nó vẫn lay lắt chờ cô đến đón nó, nhưng đến bây giờ, cô mới cảm nhận được nó đã trút hơi thở cuối cùng. Cô im lặng một hồi, trái tim kích động nay đã đập êm lại, cô nắm lấy tay nó, vuốt ve xong hôn nhẹ lên trán nó rồi nói:

"Ta xem em là em gái, không phải là nô tì đâu A Tỳ à. Ta xin lỗi em, A Tỳ, là chính ta không bảo vệ được em, chính ta để em phải chịu đau...Tha thứ cho ta nhé A Tỳ, ta xin lỗi em!"

Cô tựa đầu vào bàn tay nó, những giọt nước mắt ấm nóng chợt chảy ra, rồi cô đặt tay nó xuống ngay ngắn, giơ tay vuốt mái tóc nó cho ngay ngắn, cô cảm nhận được gương mặt nó đang cười. Khom người chỉnh đốn y phục lại cho nó, một giọt nước mắt ấm nóng chợt rơi tạch xuống gương mặt nó, cô quay lại và lau nước mắt, rồi bước lại chỗ treo y phục và lấy ra một bộ y phục màu trắng, sau đó treo vào phòng tắm, sau tấm rèm mỏng. Đó là công việc hằng ngày A Tỳ vẫn hay làm cho cô. Sau đó cô pha nước, lấy những cánh hoa hồng rải xuống, cô khuấy nước rồi đi ra. Bà Hậu không nói gì chỉ đứng nhìn theo. Cô bước lại bế A Tỳ vào trong, thấy tay cô run run như sắp bế không nổi, bà bước lại bế phụ thì cô lại bảo tránh ra:
"Để tôi tự làm cho em ấy!"

Cô bế nó đặt vào bồn tắm, cô cũng ngâm người trong đó. Cô lấy tay nhẹ nhàng tháo y phục ra cho nó giống như hằng ngày nó vẫn hay làm cho cô.

"Thiếu phu nhân à, em pha nước cho người rồi, người mau đi tắm đi."

"Thiếu phu nhân à, người cảm thấy nước đủ ấm chưa?"

"Thiếu phu nhân à... thiếu phu nhân à..."

Cô nhìn vào gương mặt tím tái sưng húp của nó, nhớ tới thường ngày nó vẫn hay thiếu phu nhân à thiếu phu nhân ơi, cô mỉm cười rồi choàng tay ôm nó.

"A Tỳ à, kiếp sau nhất định em phải sinh ra một trong gia đình giàu có, đừng đi làm nô tì nữa em nhé! Nếu không thì hãy làm một người bình thường, không cần quá xinh đẹp nhưng nhất định em phải sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc, em nhớ lời ta dặn chưa? A Tỳ của ta, ta đúng là vô dụng... Ta thật có lỗi với em!"
Cô khóc lên một chập. Tắm xong cho A Tỳ, cô lại mặc y phục đẹp cho nó, trang điểm cho nó, tất cả đều là làm trong lặng thầm. Cô còn dặn dò bà Hậu tìm cho nó một mảnh đất tốt, muốn nó có chỗ nằm chứ không phải hỏa thiêu hay vứt bờ vứt bụi. Lo liệu xong, cô mỉm cười nhìn nó.

"A Tỳ à, em ráng đợi ta hai ngày, ta sẽ tìm cho em một chỗ tốt!"

Tối đó bà Hậu trở về phòng, các gia nô của nhà họ Hoàng ai nấy đều né căn phòng của cô ra, ai cũng đồn cái xác của A Tỳ còn trong phòng của thiếu phu nhân. Một phần họ sợ ma, một phần họ cũng nghe mọi người đồn mấy điều không hay về thiếu phu nhân: Người ta nói cô ác độc, nói là cái chết của A Tỳ là liên quan tới cô, rằng cô đánh chết nó. Đám gia nô sợ lọt vào mắt cô lại có kết cục không tốt như A Tỳ, họ liền bàn bạc với nhau né thiếu phu nhân ra, cũng tựa như cấm tiệt không qua lại.
Ánh nến sáng lung linh bên trong phòng, cô ngồi trên ghế lặng im nhìn A Tỳ nằm trên giường; cô muốn thấy nó, muốn thấy nó, muốn nói chuyện với nó.

Cô lim dim mắt, không biết đã đến giờ nào rồi nhưng hình như trời đã khuya. Hôm qua mưa to, còn hôm nay thì trời lạnh quá, cô xoa tay vào nhau rồi xoa vai, lát sau lại ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, cô mơ màng thấy bóng dáng A Tỳ, tuy nói là mơ nhưng cô vẫn nhận thức được A Tỳ chết rồi. Cô rơi nước mắt kêu nó:

"A Tỳ , A Tỳ ơi! A Tỳ, em quay lại cho ta nhìn em đi, A Tỳ!"

"Thiếu phu nhân à... em xin lỗi người... sau này em không thể hầu người được nữa rồi."

"A Tỳ, ta mới là người nên xin lỗi em! Là ta hại em!"

Nó mỉm cười rồi lắc đầu, nụ cười nó như tỏa sáng, cô còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng phát ra. Nó cười khúc khích rồi nói:
"Đừng... thiếu phu nhân đừng trách bản thân mình. Em không sao...em cảm thấy rất vui! Thiếu phu nhân à... tạm biệt người... Cảm ơn người đã đến với cuộc đời của em! Em đi đây, chị em đến đón em rồi."

Nó nói xong liền quay lưng lại, bộ y phục nó mặc trên người là do cô thay, gương mặt nó có son có phấn, trông không khác gì tiểu thư của một gia đình giàu có. Lát sau cô thấy xuất hiện thêm một bóng người, người đó quay mặt lại nhìn làm cô trợn mắt lên kinh ngạc, là Tiểu Oa! Nó nói:

"Tôi đến đón A Tỳ. Tôi nhất định sẽ bảo vệ nó! Tôi biết cô không ghét nó, và tất cả chỉ là hiểu lầm do tôi bị bà Dung gạt gẫm. Tôi dẫn nó đi đây, tạm biệt!"

Cô đứng đó nhìn hai người họ vui vẻ cười đùa với nhau, tay nắm lấy tay nhau, cô chợt mỉm cười rồi cúi đầu xuống nhìn theo hai bàn chân người. Chợt cô ngẩng mặt lên, thấy ngay tiểu thư Hoàng Hoa đứng trước mặt mình. Bỗng tiếng gió làm cửa đập cái rầm, mở toang ra, cô mở mắt giật mình nhìn quanh, chợt quay ra nhìn cây si, khóm hoa Huệ trước phòng, rồi cô cảm nhận được xác của A Tỳ đang ngồi bên giường. Tuy cô cảm nhận rất rõ nhưng vẫn chưa đủ can đảm để quay lại nhìn.