Sáng hôm sau cô đi ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa lại đã vui cười hớn hở, sau đó thở một cái nhẹ nhàng thoải mái rồi quay ra ngoài, chắp tay ra sau lưng vừa đi vừa cười vui vẻ, lát sau đi ngang phòng cậu Cảnh Minh, chân cô vô tình đứng lại, sau đó mắt cô từ từ liếc qua, đứng đợi một hồi thì cánh cửa mở ra. Cậu Cảnh Minh nhìn thấy cô tỏ vẻ bất ngờ, sau đó hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"À..."
Cô mỉm cười lắc đầu cái, ánh mắt này lại quay về rồi, sự dịu dàng này thật xa lạ, cô bước đi mấy bước, chợt quay mặt lại nói:
"Chúng ta mau ăn sáng thôi!"
Cậu quay lại khép cửa nhẹ nhàng. Sau đó cô vội vàng đứng lại, tự nhiên lại nhớ ra cái gì cô quay mặt lại. Cậu thấy cô tự nhiên đang đi mà quay lại cũng bất ngờ, sau đó hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Cô nhìn cậu, khá ấp úng nói:
"Chuyện...hôm qua tôi thấy cậu viết thư! Cậu viết thư cho ai vậy?"
Cậu nói xong rồi mới thắc mắc nhìn cô, sau đó cô mới ấp úng nói:
"À vậy à? Thế thì tôi nhìn nhầm rồi"
Sau đó cô nói:
"À tôi quên đồ ở phòng, cậu ra trước đi. Được không? "
Cậu gật nhẹ đầu, sau đó từ tốn bước đi, cô nhìn chăm chăm vào bóng lưng cậu mà thầm nghĩ. Tại sao cũng là bóng lưng đó của người đó, tối hôm qua lại khác với sáng hôm nay vậy? Cô thở dài cái rồi quay lưng đi.
Vừa thấy cậu đi khuất đã mở cửa phòng cậu, sau đó bước vào. Nhìn thấy trêи bàn vẫn còn lá thư đó, cô bước lại rồi cầm lên. Vừa mở ra xem đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hô hoán. Cô nghe thấy tiếng иɦũ ɦσα Nụ la lớn mà giật mình.
Cô tức tốc tung cửa chạy ra, vừa chạy ra đã thấy một đám người đứng giữa sân. Cô trợn mắt lên hốt hoảng, thấy tiểu thư Ánh Dương đang nắm lấy cánh tay cậu. Sau đó cô liền vội vàng chạy nhanh ra. Tiểu thư ấy chẳng nể nang ai, kéo mạnh cậu Cảnh Minh về phía mình, muốn lôi cậu ấy ra ngoài. Cô nhảy đến giơ tay ra, không do dự kéo tay cậu về phía ngược lại, sau đó nói:
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân đang làm cái gì mới đúng. Tôi là nương tử sắp cưới và sau này tôi là nương tử của chàng, tôi đưa chàng về thì hà cớ gì người lại ngăn cản? "
"Tôi! Tôi là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng, tôi là chị dâu Cảnh Minh, tôi chỉ dưới quyền bà Hoàng và cậu, cô là cái thá gì chứ?"
"Nực cười, là cái thá gì sao? Thiếu phu nhân muốn thiên hạ cười chê à, mà ngăn cản tôi đưa Cảnh Minh về?"
"Tôi nghe theo lời mẹ chồng mang cậu về, tôi phải bảo vệ cậu, làm sao tôi giao cậu cho cô được, tôi sợ bị trách tội lắm!"
Nói xong cô liền giật cậu về phía mình, sau đó đứng chăn ngang mặt tiểu thư ấy, nói:
"Muốn mang cậu đi thì bước qua xác của tôi!"
Lúc ấy không những tiểu thư Ánh Dương bất ngờ mà cả cậu Cảnh Minh và иɦũ ɦσα Nụ cũng bất ngờ, sau đó cô quay lại nhìn Cảnh Minh, nói nhỏ:
Cậu mỉm cười cái rồi gật đầu, tiểu thư ấy nhếch mép lên cái rồi khoanh tay lại.
"Thiếu phu nhân định lôi hơi tiếng của bà Hoàng và tính mạng mình ra thách đố tôi sao? Hôm nay không mang được Cảnh Minh đi tôi sẽ lật đổ cả cái nhà này. Không những cô mà cả những người sau lưng cô, cũng sẽ không xong với tôi đâu!"
Thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy sát khí, giống như thật sự muốn gϊếŧ người. Cô nuốt nước bọt căng thẳng, sau đó cánh tay cậu Cảnh Minh kéo cô đi thụt lùi lại. Cậu ấy nhìn ánh Dương nói
"Tiểu thư muốn ăn măng à?"
Thấy cậu hỏi một câu ngây thơ như thế, tiểu thư ấy liền mỉm cười dịu dàng.
"Không! Ta muốn đón chàng về, hai chúng ta thành thân!"
"Thành thân?"
Cậu hỏi nhỏ, cô ấy liền gật đầu, tay giơ ra định nắm lấy tay cậu. Chợt Hoài Thục gạt cánh tay ra.
"Không có chuyện đó đâu! Chuyện thành thân kết thúc rồi!"
"Hoài Thục, cô bị ngu à, Cảnh Minh còn, tôi còn, nhà họ Hoàng còn, nhà họ Lê còn, tại sao lại kết thúc. Cái miệng của cô không phải là thánh chỉ đâu, cứ nói kết thúc là kết thúc! "
Nói xong cô liền giơ tay ra, trong tay cô là một tờ giấy, sau đó cô liền căng tờ giấy ấy ra, giơ lên cao trước mặt cô ấy.
"Nhìn đi!"
Tiểu thư ấy nhìn vào tờ giấy, ban đầu còn bình tĩnh, lúc sau lại như nổi cơn thịnh nộ, nhào đến giật lấy. Cô lùi lại một bước, sau đó giấu ra sau lưng, cô nhếch mép lên cười, sau đó nói:
"Nhìn thấy chưa? Còn không biết nhục nhã hay sao mà còn vác mặt đến đây?"
"Tôi không tin! Cảnh Minh mất trí rồi sao có thể viết thư từ hôn chứ? Chàng ấy còn không biết ta là ai! Ngươi đã dựng chuyện!"
"Ta có 10 cái mạng cũng không dám làm thế đâu, đúng là nói không biết ngượng, ngày trước hay bây giờ cậu ấy vẫn như nhau, không yêu cô đâu, chỉ là ngày trước cậu bị ép, bây giờ không giống như lúc trước nữa. Vả lại cô còn ép buộc chuyện hôn sự này, sau này cô sẽ phá nát hết tất cả. Đầu óc cậu ấy đơn giản sẽ không thấy đau khổ, nhưng cô biết tính cậu rồi đó, đừng ép cậu ấy nữa, ép chín thì không ngọt đâu!"
"Hoài Thục, cô múa mép hay lắm, cô tham lam như vậy chẳng lẽ tôi không nhìn ra, làm vợ của đại thiếu gia rồi vẫn muốn liếc mắt đưa tình với Cảnh Minh. Cô tưởng tôi ngu sao? Bằng mọi giá tôi cũng mang chàng về! Tờ giấy đó là giả!"
Nói xong tiểu thư ấy xông lại, còn đẩy mạnh cô một cái làm cô té nhàu. Tay chống xuống đất, lúc ấy иɦũ ɦσα Nụ giật ôm lấy mấy đứa trẻ, còn cậu quay lại đỡ cô, tiểu thư ấy nhìn thấy thì chướng mắt lắm, liền giơ tay kéo chặt tay cậu, sau đó còn hét:
"Người đâu, kéo cậu về!"
Lúc ấy cô hốt hoảng ôm lấy cánh tay cậu, nhíu mày lo lắng sợ hãi nói:
"Không được, không được mang đi, đừng!"
Cô kéo một lúc một mạnh, sau đó lại vuột mất. So đám người đó quá đông, lại còn là thanh niên trai tráng, cậu bị kéo ra đến cửa thì cô gọi theo.
"Cảnh Minh! Không được! Không được"
Cô lẩm nhẩm trong miệng, sau đó cậu giật tay ra. Lúc ấy cô nhìn đám người nằm lăn lê dưới đất mà giật mình mình. Sau đó nhìn thấy cậu tỏ vẻ khó chịu quay qua nắm lấy cánh tay tiểu thư ấy giơ lên cao như cảnh cáo.
"Ta không lấy cô đâu! Thư từ hôn đó là do ta viết, đừng đến đây làm phiền ta nữa!"
Nói rồi cậu quay lại nhìn cô, sáng cô hỏi cậu có viết thư không cậu lại nói không có, bây giờ trước mặt tiểu thư ấy lại một mực thẳng thừng từ chối hôn sự. Như một cú tát thật mạnh vào mặt cô ấy, đứng đó như pho tượng. Cậu buông cánh tay tiểu thư ấy ra, rồi quay lại nhìn cô, cầm lấy lá thư trêи tay cô rồi giơ ra trước mặt tiểu thư ấy.
"Là ta muốn từ hôn, không liên quan đến chị dâu!"
Cô nghe xong mới trợn mắt lên bất ngờ. Đây chính là uy phong của cậu Cảnh Minh ngày xưa, không sợ bất kì ai ngay cả mẹ mình. Cô nuốt nước bọt cái rồi nhìn tiểu thư ấy, một cái xoẹt lá thư bị xé ra, cậu Cảnh Minh không quan tâm, xoay người kéo cô vào nhà. Rồi kéo иɦũ ɦσα Nụ và mấy đứa trẻ đi vào, sau đó vừa đi một đoạn cậu lại nói:
"Nàng xé ta sẽ viết lại! Đến khi nào chán thì thôi! Chuyện ta từ hôn sẽ không bị bát bỏ cho dù nàng có làm gì. Đừng động vào căn nhà này và người ở đây, không những mất đi ta, nàng cũng sẽ mất đi tất cả!"
Nói rồi cậu quay người vào trong, cô có quay lại nhìn tiểu thư ấy. Gương mặt lạnh như băng, ánh mắt thì tràn đầy sát khí. Cô nhìn mà cảm thấy sợ hãi, lúc không làm gì được nữa cô ấy mới quay mặt ra về. Trêи môi nở lên một nụ cười lạnh lẽo, cô biết tiểu thư Ánh Dương này sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ như vậy. Cô nhìn chiếc xe ngựa dần đi khuất mà lo lắng vô cùng.
Cả ngày hôm đó cô cứ thẩn thờ người. Cậu Cảnh Minh ngồi đối diện lâu lâu lại liếc qua nhìn cô, thấy gương mặt cô lo lắng nên mới an ủi mấy câu.
"Chị dâu. Chị đang lo sao? Không sao đâu, chẳng phải chị nói nhà tôi rất có quyền thế sao? Tôi có thể dọa cô ấy được mà!"
Cô quay qua nhìn cậu, thấy ánh mắt đơn giản đó nhìn cô, cô lại cảm giác chua xót trong lòng.
"Tôi sợ cậu bị tổn thương thôi!"
Nói rồi cô lại thở dài, sau đó cậu mỉm cười nói:
"Chị lo cho tôi như vậy à?"
"Đương nhiên rồi, tôi lo chứ! Trước giờ đều là cậu lo cho tôi, bây giờ tôi trả ơn cậu là điều tất nhiên mà. Không phải sao?"
"Vậy sao?"
Cô quay lại nhìn ra đường, im lặng lát sau cậu liền hỏi:
"Thế lá thư từ hôn đó, là chị viết à?"
"À hả?"
Cô quay mặt lại, chợt lúng túng gật đầu, thế hôm qua người viết lá thư đó chắc là Gia Minh rồi. Cũng may Gia Minh cũng thông minh, nếu không hôm nay đã không giữ cậu lại được, cô cười gượng rồi nói:
"Cứ cho là vậy đi!"
"Tôi không thể để cậu bị bắt đi được, tôi có thể để tùy cậu lấy bất kì một ai trêи đời này, ngoại trừ cô ấy. Cậu không biết đâu, cô ấy thật sự rất kinh khủng!"
"Tôi có thể lấy bất kì ai sao? Không được lấy tiểu thư ấy là được có đúng không? "
Cậu dường như không quan tâm đến Ánh Dương, lại quan tâm đến câu trước hơn, nhưng lỡ nói ra rồi cô cũng tạm gật đầu.
"Đúng vậy!"
Cậu nghe xong liền gật đầu mỉm cười, sau đó cậu đứng dậy đi vào nhà, cô nhìn theo mà không biết cậu cười cái gì. Vẫn ngồi đó than ngắn thở dài, rồi cô lại ôm đầu gối.
Xong cô ngẩn mặt lên trời, sao mặt trời còn chưa lặng chứ? Gia Minh chưa đến thì cô vẫn còn lo, nếu như tiểu thư ấy lại làm bậy một mình cô làm sao chống chọi đây?.
Cô ngồi thấp thỏm lo sợ cả ngày, cuối cùng trời cũng đã tối. Cô nhanh nhẹn chạy lại phòng cậu, giơ tay gõ cửa.
Lát sau cậu mở cửa ra, nhìn cô cái rồi hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì! Tôi chỉ kiểm tra xem cậu còn ở phòng không thôi! Không có gì!"
Nói xong cô liền bước ra ngoài, đó là Cảnh Minh, không phải Gia Minh, trời đã tối rồi mà...cô chép miệng cái rồi qua phòng иɦũ ɦσα Nụ. Bà ấy vẫn còn ngồi may đồ, cô lại qua phòng lũ trẻ. Vừa kéo cửa ra đã thấy chúng nó nằm ngủ gọn gàng, cô thở phào cái nhẹ nhõm rồi quay người ra. Đột nhiên cô lại nhìn lên mặt trăng trêи trời, một đám mây màu hơi đỏ bám quanh mặt trăng, khiến cho nó cũng có màu như đỏ đỏ. Cô quay người lại nhìn nó càng rõ ràng hơn. Sau đó mắt cô đảo quanh nhà, cô cảm giác có cái gì đó bất thường. Rồi từ xa một đám mây đen bay lại, nhưng nó càng bay lại gần thì càng chằng chịt. Lút nhút như một đám bọ, cô thấy chúng nó kêu lên vang trời.
"Dơi?"
"Không phải chứ?"
Cô thấy chúng nó càng lúc càng bay nhanh lại hướng cô, chính xác là bay về đây rồi, chết thật tiểu thư ấy bị điên sao, lại còn kiếm đâu ra một đám dơi này, muốn dọa cô hay muốn gϊếŧ cô đây. Vừa nghĩ tới đó cô đã nhanh chân chạy về phòng Cảnh Minh, cô vừa chạy vừa hét:
"иɦũ ɦσα Nụ, thắp hết đèn trong nhà lên, Cảnh Minh, mau thắp đèn lên đi!"
Vừa chạy được thêm mấy bước thì cánh cửa phòng cậu mở ra. Một mũi tên được đốt lửa đang cháy phừng phừng được giơ ra, chỉ thẳng vào đám dơi đó. Một ánh mắt sắc bén, một khí chất thoát ra, lẫn át cả sự sợ hãi của cô.
Rồi một cái vèo tên được bắn ra, vừa lao đến lũ dơi thì đã nổ lên lách tách, tiếng nổ to vang lên cả một vùng. Chúng nổ như pháo hoa, rồi cậu hạ cung tên xuống, quay qua cô mỉm cười cái rồi nói:
"Ta lại cứu được mạng hèn của nàng rồi!"
Cô nghe cậu nói mà cười nhạt nhẽo, cô khoanh tay lại rồi nói:
"Chàng không chọc kháy ta chàng không chịu nổi sao?"
"Không chịu nổi!"
Cậu cười rồi gác cây cung qua cạnh cửa, sau đó giơ tay ra trước mặt cô, ngoắc ngoắc cô, sau đó cô bước lại, rồi không kịp để ý, cậu nhìn quanh quắt sau đó ôm lấy cô nâng lên bê vào phòng. Quay lại đóng cửa còn cười tinh nghịch.
"Vào đây!"
"Này, chàng làm cái gì vậy? Bị điên à?"
"Điên đâu, vào đây! Ở ngoài nguy hiểm lắm, vào đây an toàn này!"
"Nguy hiểm gì, dơi chết hết rồi!"
"Nguy hiểm mà, đừng ra ngoài nữa, tối ở đây đi!"
Cô nghe cậu nói mà ngẩn mặt ra, hai má từ từ ửng đỏ. Cậu khom xuống búng vào tai cô cái rồi cười:
"Sao hả, có phải nàng thích lắm không? "
"Đồ điên, chàng toàn ăn nói xằng bậy! "
"Ta nói thật mà, có nói bậy đâu, ở ngoài đáng sợ lắm!"
"Người mới đáng sợ đó, ta chỉ sợ người thôi, ta sợ gì đám dơi quèn đó?"
"иɦũ ɦσα Nụ, thắp hết đèn trong nhà lên, Cảnh Minh, mau thắp đèn lên đi!"
Cậu nhái lại giọng cô giễu cợt, sau đó cười cái rõ giòn tan. Cô bậm môi cảm thấy mất mặt, cô không qua mắt Gia Minh được, còn bị cậu chọc, sau đó liền tức giận kéo cánh cửa ra, lúc ấy cậu chặn lại, vừa chặn bên ngoài đã nghe thấy tiếng kêu:
"Cậu Cảnh Minh! Nãy cậu nghe thiếu phu nhân la hét cái gì không?"
"À...không có! Bà nghe lầm rồi, bà quay về phòng đi, ta đi ngủ đây!"
"À dạ được!"
Bà quay người đi mà vẫn còn cảm thấy khó hiểu. Còn nghĩ bản thân đã già cả rồi nên nghe kém, tưởng nghe nhầm nữa chứ. Bà đi rồi cậu mới ngó xuống nhìn, một tay cậu ôm lấy cô vào lòng, sau đó cậu thổi lên đầu cô, bật cười.
"Ôm mãi thế? Háo sắc! Có phải muốn ngủ ở đây không? Nói đi?"
"Vô liêm sỉ! "
Cậu bị cô đánh cho mấy cái, sau đó còn mở tung cửa chạy ra ngoài. Cậu nhìn theo mà không nhịn được cười, sau đó nói:
"Quay lại đi, đừng có ngại mà! ".