Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 10: Khúc nhạc dạo



Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa, mãi tối muộn mới ngủ được, lúc Tô Nhĩ rời giường khó tránh khỏi có chút đau đầu.

Phản xạ có điều kiện trước tiên lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, có một tin nhắn chưa đọc từ Triệu Tam Lưỡng: [tự giải quyết cho tốt đi.]

Cẩn thận xem xét ý nghĩa của mấy chữ này... Xem ra Kỷ Hành đã từ chối đề nghị vĩ đại của mình.

Lắc đầu đem sách giáo khoa nhét vào cặp sách, Tô Nhĩ cũng không quá mức để trong lòng, đều là thành viên cùng một đội, mua bán không thành vẫn còn thấu tình đạt lý, đoán trước được với tư cách là đội trưởng anh sẽ không làm gì với mình.

Triệu Tam Lưỡng đêm khuya còn gửi tới một phần văn kiện, đều là một ít tin tức tương đối quan trọng. Tô Nhĩ in ra rồi dán ở phần đáp án trong đề thi Ngũ Tam, phần văn kiện thì xóa bỏ hoàn toàn.

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của ta..."

Trên đường ngâm nga giai điệu nhỏ, người đi đường nhìn mà tránh xa.

Từ nhà đến trường học cũng chỉ mất có 20', trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, nghe thấy không ít âm thanh rì rầm. Sau khi nhìn thấy là cậu, không ít người đang bổ sung bài tập lấy từ trong ngăn bàn ra, lòng vẫn còn sợ hãi: "Còn tưởng là giáo viên."

Tô Nhĩ ngồi xuống chỗ của mình, bạn học đeo kính ngồi phía trên ngẩng đầu hướng phía cửa nhìn quanh: "Chúc Vân sao còn chưa đến? Mình còn một bài tập cuối cùng nữa chưa làm xong."

Tô Nhĩ lấy ra sách bài tập: "Cậu chép của tôi này."

Bạn học đeo mắt kính cự tuyệt: "Bài giải của cậu quá tóm tắt rồi, quan trọng là không thể đảm bảo tính chính xác.

Chủ nhiệm lớp thái độ khác thường, ở một phút cuối trước khi vào tiết học mới vội vã vào lớp, vẻ mặt đầy nghiêm túc, khéo léo nói vài câu phải học một cách thích hợp giảm bớt áp lực học tập. Vừa tan học, Tô Nhĩ liền thấy mấy nữ sinh chơi khá thân với Chúc Vân bị gọi lên văn phòng.

Bạn học đeo mắt kính cảm thấy không đúng lắm, quay sang hỏi thăm cậu Chúc Vân có phải là xin nghỉ ốm hay không, Tô Nhĩ cười cười, trả lời bảo không rõ lắm.

Trường học quy định học sinh cuối cấp phải học tiết tự học buổi tối, hai ngày nay thời tiết không tốt lắm, rất sớm liền tối sầm lại. Tiếng chuông vang lên trong nháy mắt, không ít học sinh gấp không chờ nổi kết bạn cùng về.

"Tô Nhĩ, không đi à?"

Tô Nhĩ tùy ý lấy cớ: "Tôi còn chờ một bạn nữa."

Đối phương mập mờ mà nháy mắt mấy cái: "Vụng trộm kết giao bạn gái à?"

Trêu ghẹo nhau vài câu, học sinh trong phòng học dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có mình cậu.

Hàng ngày Chúc Vân chỉ mang bài tập về nhà, trên mặt bàn còn để không ít sách, trong ngăn bàn cũng có một đống. Nghiêm túc mở ra từng trang một trong sách giáo khoa còn để lại, nhìn những chú thích kín mít khắp trang là biết tốn rất nhiều công sức.

Học sinh dần dần rời khỏi trường học, xung quanh tất cả dần yên tĩnh lại. Chẳng biết lúc nào trong hành lang có âm thanh sàn sạt rất nhỏ truyền vào tai, mới đầu Tô Nhĩ không quá để ý, lúc âm thanh dần tiếp cận gần, cậu nhíu nhíu mày, khép lại sách cẩn thận lắng nghe... Giống như tiếng bước chân cực kỳ chậm rãi.

Người chịu trách nhiệm khóa cửa dưới tầng bình thường trước khi lên tầng thường hô to một tiếng còn có người nào không, quy luật bước đi như này rõ ràng không phải của hắn.

Tay lặng yên không một tiếng động sờ súng phóng điện, Tô Nhĩ đứng dậy di chuyển cái bàn chắn cửa sau sang một bên, đảm bảo nếu có phát sinh ngoài ý muốn thì có thể có nhiều đường chạy. Chuẩn bị tất cả xong xuôi, ngồi lại chỗ mình giả vờ đọc sách như không có việc gì.

Tầng này đã không còn học sinh nào cả, gió đêm từ cửa sổ mở tung thổi vào, tài liệu chưa cất đi bị thổi tạo ra âm thanh sột soạt.

Tiếng bước chân kéo dài cuối cùng cũng gần trong gang tấc, Tô Nhĩ ngẩng đầu, bởi vì trông thấy người ngoài dự đoán, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Thầy Diêu?"

Người tới hơi mập, đeo kính không gọng, khiến cho cả người toát ra vài phần nghiêm túc.

Hắn nhìn Tô Nhĩ, hỏi: "Còn chưa về à?"

"Em đang chuẩn bị về đây."

Diêu Tri bước rất chậm, cơ hồ giống như đang đi dạo bước tới bên cạnh cậu, Tô Nhĩ phát hiện ánh mắt đối phương như có như không đảo qua cái tay nhét trong túi quần của cậu, mặt không đổi sắc từ bên trong lấy ra hai quả hạch đào, lấy một quả đưa tới trước mặt Diêu Tri: "Thầy muốn ăn không ạ?"

Diêu Tri liền giật mình: "Em lúc nào cũng mang hạch đào bên người để làm đồ ăn vặt à?"

Thảo nào túi đồng phục nhìn có chút phồng lên.

Tô Nhĩ gật đầu, tự nhiên mà đi đến chỗ cửa sau, lợi dụng khe hở của cửa dùng sức kẹp lấy, rất dễ dàng mà tách vỏ. Cậu liền đứng ăn bên cạnh thùng rác để tiện vứt vỏ, cùng Diêu Tri bảo trì khoảng cách an toàn: "Thầy tìm em có việc gì sao?"

Không nghĩ tới Diêu Tri thật sự nhẹ gật đầu.

Tô Nhĩ híp híp mắt, Diêu Tri là thầy dạy toán, bản thân mình ở phương diện này có chút kém, người sau thỉnh thoảng cũng sẽ nhận xét vài câu. Nhưng trực giác của cậu cảm thấy Diêu Tri tới nơi này không phải vì chuyện về thành tích.

"Xêp hạng của em trong lớp là trung bình, thành tích môn toán kéo chân sau", Diêu Tri chậm rãi nói: "Nhưng mà thầy luôn tin tưởng em là một học sinh giỏi, cần cù, tự giác."

"Thầy yên tâm", Tô Nhĩ phủi vụn vỏ trên tay, làm ra một bộ dạng cười đùa cợt nhả: "Em nhất định sẽ nỗ lực phấn đấu."

" 'Thi đua' cũng chia phương pháp." Diêu Tri nghiêm khắc nói: "Học sinh giỏi thì không nên nghĩ đến chuyện gian lận."

"..." Tô Nhĩ tươi cười giảm đi vài phần: "Lời này là từ đâu ạ?"

Diêu Tri nhìn chằm chằm cậu: "Kỷ Hành nói với thầy, có người muốn dùng sự chênh lệch thời gian trong trò chơi để gian lận."

Tô Nhĩ sắc mặt khẽ biến, phút chốc kịp phản ứng: "Thầy sẽ không phải..."

Diêu Tri phun ra bốn chữ: "Bảy ngày bảy đêm."

Cơ hồ hắn vừa nói xong, Tô Nhĩ vô thức lùi lại phía sau mấy bước, dường như bị chấn động cực kỳ. Một lát sau mới lấy lại tinh thần: "Thầy trước hết để em tỉnh lại đã, nói như vậy thầy Diêu biết Kỷ Hành sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Tri đột nhiên nở nụ cười: "Triệu Tam Lưỡng nói em là thuộc họ cáo đấy, xem ra cũng không phải giả."

Ánh mắt hắn rơi vào điểm mù trước mặt Tô Nhĩ: "Đừng lén lút nữa."

Nghe vậy Tô Nhĩ nhíu mày, dường như cam chịu số phận, đem tay để ra ngoài: "Xem ra em không thích hợp dưới mắt thầy làm động tác nhỏ."

Vừa mới lúc Diêu Tri tiết lộ thân phận của mình, Tô Nhĩ liền trước tiên lén lút lặng lẽ gửi tin cho Triệu Tam Lưỡng, nếu như tin nhắn đối phương gửi là tên đó nói bậy, cậu còn có thể tận lực kéo dài thời gian một chút, chờ Triệu Tam Lưỡng cứu viện.

Sau khi bấm loa ngoài điện thoại, giọng của Triệu Tam Lưỡng liền truyền đến: "Tiểu tử, đủ cơ trí đấy. Yên tâm đi, Diêu Tri là người chơi lâu năm đấy."

Trước câu nói đó làm cho Tô Nhĩ bỏ xuống nghi ngờ, ngay sau đó một câu nói khác làm cậu tan vỡ mộng đẹp: "Vì vậy tiến vào phó bản đừng nghĩ đến chuyện gian lận, về sau có khi còn phải học bù đấy."

"..." Chấm dứt cuộc nói chuyện, Tô Nhĩ xoa nhẹ huyệt thái dương.

"Đã muộn rồi." Diêu Tri nhìn sắc trời bên ngoài, dặn dò một câu học tập cho tốt liền bảo cậu nhanh về đi. Người chịu trách nhiệm khóa cửa tính khí cũng không tốt lắm, qua giờ kia, bất kể là ai cũng sẽ bị mắng một trận.

Tô Nhĩ đáp ứng dứt khoát, lúc thu dọn đồ đạc, thừa dịp Diêu Tri không chú ý thuận tay rút vài cuốn sách phía dưới cùng trong ngăn bàn của Chúc Vân nhét vào trong cặp sách mang đi.

Lúc xuống tầng, Tô Nhĩ bước nhanh đuổi theo, mở miệng nói: "Không nghĩ tới thầy cũng là thành viên trong trò chơi." Nói xong xấu hổ mà gãi đầu: "Em đột nhiên thấy yên tâm hơn rất nhiều."

Diêu Tri gật đầu: "Khi nào thấy áp lực quá lớn có thể tìm thầy tâm sự."

Tô Nhĩ cười khổ: "Kỳ thật sau khi tiến vào trò chơi, áp lực học tập giảm đi rất nhiều."

Dư quang ánh mắt nhưng là một mực chú ý vẻ mặt của Diêu Tri.

"Xác thực, thầy gặp qua không ít người bởi vì thành tích mà làm chuyện điên rồ đấy, thật sự không đáng."

"Đúng vậy ạ." Tô Nhĩ giả vờ giả vịt cảm thán một câu, rũ mắt xuống: "Cũng không biết tìm được Chúc Vân chưa, trước khi cậu ấy rời nhà trốn đi đã tới tìm em, có vẻ áp lực đặc biệt lớn, lúc đó có thể ngăn cản cậu ấy thì tốt rồi."

Diêu Tri trong ánh mắt đồng dạng có chút tiếc hận: "Người ưu tú thường thích để tâm vào chuyện vụn vặt."

Tô Nhĩ thu hồi ánh mắt dò xét, trước mắt xem ra, đối phương dường như không biết chuyện Chúc Vân cũng là người chơi.

Trước khi chia tay, Diêu Tri bỗng nhiên nói: "Ngày mai có bài kiểm tra."

Tô Nhĩ thu hồi suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Không phải vừa mới kiểm tra sao?"

Diêu Tri: "Thầy nghe Tam Lưỡng nói chuyện trong trò chơi."

Tô Nhĩ có dự cảm không tốt.

Người không hay cười đột nhiên cười rộ lên, hoặc là kinh diễm hoặc là đáng sợ, Diêu Tri thuộc về người sau: "Nghe nói em sáng tạo ra loại mị lực có thể xua đuổi tà ma."

"..." Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Diêu Tri thản nhiên nói: "Thầy đã một tuần rồi không có tiến vào phó bản, đến bây giờ còn không biết giá trị mị lực của mình là bao nhiêu." Dứt lời dừng bước lại nghiêng mặt nhìn Tô Nhĩ: "Em cảm thấy thầy có thể được khoảng bao nhiêu?"

Kỷ Hành là người tốt nhất mà Tô Nhĩ từng thấy, tướng mạo khí chất đều là nhất lưu, hoàn mỹ như thế phối hợp cũng không có vượt qua 20 điểm, huống chi là Diêu Tri.

"Đúng rồi, gần nhất người chơi không tiến vào phó bản đếm không hết", Diêu Tri nhìn qua cậu: "Chờ bọn họ đi vào, nhất định sẽ vô cùng 'ngoài ý muốn cùng kinh hỉ'."

Một đêm bạo đỏ cùng với kẻ thù chung của mọi người, Tô Nhĩ mơ hồ cảm giác mình đều chiếm toàn bộ rồi.

Diêu Tri quay lưng đi về phía ngược lại, giọng nói theo gió đêm thổi qua, nói câu cùng Triệu Tam Lưỡng không sai biệt lắm: "Người trẻ tuổi đường còn rất dài, tự giải quyết cho tốt đi."

"..."

Ở đây tốc độ phát triển kinh tế nhanh, Tô Nhĩ ở phòng còn chưa là gì so với phú hào, ba phòng với một phòng khách.

Nhưng giờ chỉ là một người ở, khó tránh khỏi trống trải.

Cậu sau khi về đến nhà chuyện thứ nhất liền là xem bức ảnh gia đình ngày xưa, trong tấm ảnh mỗi người đều nhẹ nhàng mỉm cười. Nghĩ đến trong trò chơi lúc chụp hình một nhà bị tà giáo tẩy não, cũng có thể lộ ra nụ cười chân thật, trong lòng liền có chút không quá thoải mái.

Cuối cùng thì vấn đề là ở đâu?

Ô...ô...n...g.

Điện thoại rung một cái, Kỷ Hành gửi tới tin nhắn, bảo cậu chuẩn bị tâm lý, sau khi trời tối sẽ tiến vào phó bản.

Buổi tối thứ sáu, Tô Nhĩ đã sớm thu thập xong đồ đạc, sau tiết tự học buổi tối là người đầu tiên ra khỏi cổng trường.

Dưới gốc đại thụ lờ mờ có thể thấy hai người đang đứng nói chuyện với nhau, nhưng chủ yếu là một người có tạo hình khiến người khác phải nhìn chăm chú đang nói..., còn người kia thì ngẫu nhiên gật đầu một cái.

"Ôi!!!!" Triệu Tam Lưỡng vốn là quen thuộc vẫy tay: "Can đảm đấy, thời điểm này còn không có xin nghỉ."

Hắn gặp qua không ít người sau khi tiến trò chơi liền từ chức công việc, trải qua cuộc sống ăn nhậu và say xỉn.

Tô Nhĩ ánh mắt lướt qua hắn ngưng mắt nhìn Kỷ Hành: "Tại sao phải đặc biệt thông báo cho thầy Diêu?"

"Quy tắc cấm người chơi trong hiện thực tự giết lẫn nhau, nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, " Kỷ Hành nhẹ nhàng nói: "Diêu Tri có tinh thần trách nhiệm, thời điểm quan trọng có thể bảo vệ cậu một chút."

Tô Nhĩ khẽ vuốt cằm, coi như đã tiếp nhận cách nói này.

Kỷ Hành lại nói: "Nhưng mà kỳ thi đại học cũng không thể chậm trễ, về sau tôi sẽ nghĩ biện pháp tận lực đem cậu cùng Diêu Tri tiến vào cùng một cái phó bản, cho cậu học bổ túc."

"..." Bổ túc như nào? Người khác thì đuổi tà ma, cậu thì phải giải phương trình!

Nghĩ tới đây, Tô Nhĩ sắc mặt biến đổi: "Tôi nghe nói đạo cụ tổ đội rất quý giá, không cần làm phiền đâu."

Kỷ Hành không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Dù có vất vả đến đâu cũng không thể làm khổ trẻ con, lại càng không thể thiếu đi giáo dục. Chuyện đạo cụ cứ để tôi giải quyết."

Triệu Tam Lưỡng nén cười, phụ họa gật đầu: "Không sai, với tư cách là trận doanh lợi hại nhất, chúng ta có điều kiện này!"