Đầu cầu thang, Diêu Tri chuẩn bị tiếp ứng đã tính xong đường chạy trốn. Trên bảng nhiệm vụ có một nhiệm vụ là chăm sóc hoa cỏ, thù lao rất thấp nên có vẻ hệ số nguy hiểm không lớn lắm. Nếu như có thể chạy đến chỗ người làm vườn, ứng đối sẽ an toàn hơn chút.
Một phút đồng hồ sau, Tô Nhĩ xuất hiện, bên cạnh còn nhiều thêm tồn tại khủng bố.
Lo lắng lão bà bà mang kéo đi đằng sau sẽ đột nhiên đến đâm cho phát, cậu cố ý thả chậm bước chân, rớt lại phía sau gần nửa bước.
Diêu Tri ném qua ánh mắt dò hỏi.
Tô Nhĩ cười đến không chút nào để ý: "Em dẫn vị bà bà này trở về phòng lấy da."
Diêu Tri là người thông minh, lập tức hiểu tính toán của cậu. Phương pháp này khả thi, nhưng cũng phải đánh cược xem có đủ may mắn không... Quái vật kia cũng không ngu mà coi người này là mẹ ruột, một khi quái vật thực lực càng mạnh hơn nữa, xui xẻo chính là bọn họ.
Tô Nhĩ rất rõ ràng điểm ấy, nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Lâu đài cổ rất lớn, lão bà bà đi đường tốc độ lại chậm, đi một đoạn đường cũng mất khoảng mười phút.
Một lần nữa đứng ở bên ngoài phòng 1233, Tô Nhĩ âm thầm bình tĩnh lại tinh thần, mở cửa phòng.
"Ở trên trần nhà." Trong nháy mắt đẩy cửa ra, cậu hạ giọng nói một câu.
Cho dù trước đây không lâu đã làm công tác vệ sinh, toàn bộ cửa sổ phòng đều mở rộng, mùi vị tanh hôi cũng không có tản đi bao nhiêu. Sâu bên trong chục đôi mắt màu vàng sẫm lóe ra tia đỏ tươi khi nhìn thấy Tô Nhĩ, biểu hiện rõ sự đói khát.
Từ lúc Tô Nhĩ rời đi, nó đã có quyết định, một khi biết được tin tức đồng loại sẽ nuốt người này trước cho no bụng đã.
Tô Nhĩ còn làm tốt hơn thế, dựa vào đứng cạnh cửa, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Có thấy thoả mãn không?"
Lão bà bà dùng ánh mắt thợ may đánh giá quái vật, có chút bắt bẻ nói: "Bộ phận phần đuôi có khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng diện tích thì đủ dùng rổi."
Quái vật cũng đang ngó chừng lão bà bà, phản ứng đầu tiên không phải nghi hoặc Tô Nhĩ vì sao đưa bà ta tới, mà là chuẩn bị đem hai người một mẻ hốt gọn. Lúc này đây nó thế nhưng không chút nào lưu thủ, bộ da rủ xuống hất lên, chất lỏng có tính ăn mòn cao phóng tới như mũi tên.
Thần tiên cũng tốt quái vật cũng được, nói đến đánh nhau thì gặp nạn đều là phàm nhân.
May mà Tô Nhĩ chọn đứng ở vị trí tốt, nghiêng người trốn sau bức tường. Sau một tiếng đùng kỳ lạ, như là bị đổ a- xít sun-phu-rit đậm đặc, mặt tường bị ăn mòn loang lổ không chịu nổi.
Diêu Tri phía trước đứng cách bên trái một mét, dùng ánh mắt ý bảo thừa dịp bây giờ rời đi.
Tô Nhĩ kể lại toàn bộ mọi chuyện vừa nãy trên gác xép, thấp giọng nói: "Nếu như lão bà bà thắng, rời đi sẽ không có lời."
Diêu Tri nhíu mày: "Lời nói của quỷ quái không thể tin hoàn toàn, sau khi xong việc lại đi hỏi bà ta thù lao cũng không muộn."
Lão bà bà đồng ý đưa búp bê chỉ là một trong những nguyên nhân Tô Nhĩ ở lại, cậu mím môi: "Thật ra em càng muốn..."
Ngay lúc trò chuyện vài câu ngắn gọn với nhau, trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kì quái, đã cắt ngang lời muốn nói kế tiếp.
Diêu Tri: "Thầy đi xem, em đứng yên đừng nhúc nhích."
Khói mù màu xanh đã lan tràn đến ngoài cửa, giá trị võ lực của Tô Nhĩ cũng không cho phép cậu làm càn, che miệng mũi thuận tay trả lại đạo cụ lúc trước đối phương cho cậu.
Trong phòng tựa như một thế giới tràn ngập sương mù, trong sương mù nửa cánh tay lão bà bà bị độc dịch thể ăn mòn đến da tróc thịt bong, bà ta làm như không thấy, thuần thục mà lột da.
Diêu Tri liền vội vàng lùi ra ngoài, bị khí độc quấy nhiễu, ánh mắt có chút mơ hồ không rõ, chậm một lát mới một lần nữa mở mắt: "Quái vật chết rồi."
Tô Nhĩ nói một tiếng may mắn.
Ước chừng qua 20 phút, lão bà bà đem bộ da hơi mỏng chiết khấu tốt, từ trong phòng khách đi ra. Lúc này ánh mắt u ám quét qua tay Tô Nhĩ, dường như vẫn chưa hết hứng thú đối với làn da này.
Tô Nhĩ hơi cong ngón tay: "Bà nên xử lý vật liệu mới lấy được trước đi."
Lão bà bà nghe lọt một ít, ném qua một con búp bê, bước chậm rãi từ đi ngang qua cạnh chỗ cậu. Cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất ở cuối góc rẽ, Tô Nhĩ cùng Diêu Tri không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nhĩ không thể chờ đợi được mắt liếc về hướng phòng trọ, nói: "Đi, đi nhặt thi thể!"
"..."
Khí độc vẫn còn lưu lại, mặt đất trải qua ăn mòn đầy những lỗ nhỏ li ti, sau khi da bị lột đi, thân thể quái vật giống như tôm nhão, từ giữa thấm xuống.
"Tìm trứng." Tô Nhĩ trầm giọng nói.
Diêu Tri phản ứng so với cậu còn nhanh hơn, tạm coi thùng rác làm công cụ chứa đồ, dùng một đầu cây lau nhà chọc vào trong chỗ thịt nát cẩn thận tìm kiếm.
Lường trước sẽ bị khí độc ảnh hưởng, cổ họng Tô Nhĩ tràn ngập mùi máu tanh, chạy lấy cái hót rác từ phòng vệ sinh mang tới, dứt khoát xúc tất cả vào thùng.
"Rút lui!"
Suy cho cùng thì võ lực giá trị cao, tình huống của Diêu Tri tốt hơn cậu rất nhiều.
Tô Nhĩ nằm nhoài bên cạnh cái thùng, gần như mệt lả cả người, một lúc sau bình phục khí tức, mồ hôi nhễ nhại mà đẩy chiến lợi phẩm về phía trước một cái, tiếp tục tìm kiếm bên ngoài phòng khách.
Tính cả Diêu Tri, tổng cộng thu hoạch được bốn quả trứng.
"Cũng may nó không có ăn hết, " Diêu Tri xoa xoa mắt kính: "Nếu không liền mất công bận rộn một trận."
"Một quả trứng quái vật có thể đổi mười vạn," Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Chúng ta để lại ba quả, một quả khác cho Chu Diễm Diễm. Nhưng phải cho cô ta xuất ra năm vạn trong đó cho Triệu Tuyết cùng Lữ Hoán."
Diêu Tri đồng ý cách làm của cậu, người chơi khác ngoại trừ Chu Diễm Diễm đều hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp, không có khả năng trả nổi tiền phòng. Phó bản phúc lợi chỉ có ba ngày, đêm nay ở tạm trong hành lang đoán chừng sẽ không một ai may mắn thoát khỏi.
Người dưới tình huống tuyệt vọng sẽ làm ra rất nhiều hành động không tưởng được, một khi một nửa thành viên trong đội ngũ bắt đầu tự giết lẫn nhau, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt.
Diêu Tri nghĩ đến điều gì đó, biết rõ còn cố hỏi: "Còn Hầu Khả Vi và Thái Đấu?"
Tô Nhĩ: "Tự sinh tự diệt." Dừng một lát, cậu quát lên 'Giao dịch'.
Tiếu Kiểm thương gia dường như không chỗ nào không có, sau một khắc liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tô Nhĩ cúi đầu nhìn qua đồ vật trong thùng, hỏi Diêu Tri: "Hay là thầy đi?"
Diêu Tri lắc đầu.
Tô Nhĩ chuẩn bị mang đi một quả trứng, Diêu Tri bảo cậu cầm hai quả: "Hôm sau có đấu giá, gom tiền lại trong tay một người thích hợp hơn."
Tô Nhĩ phân rõ nặng nhẹ, nhẹ gật đầu, khó nhọc dời cái thùng lên phía trước, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, rồi rơi xuống trên cổ áo.
Lời nói Tiếu Kiểm thương gia mang thâm ý: "Người to gan lớn mật thường không sống lâu."
Tô Nhĩ dừng lại lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói: "Tôi chỉ là một công nhân bốc vác bình thường không có gì lạ."
"..."
Khách quan mà nói ở hai lần trước, lần gặp mặt này trạng thái Tô Nhĩ có thể nói là tương đối chật vật... Áo sơmi vừa bẩn vừa nhăn, độc tố lắng đọng trong người dẫn đến môi mất màu tự nhiên hơi có màu tím, ánh mắt đầy tia đỏ.
Nhìn trên lập trường của Quỷ Vương, tự nhiên là vui khi nhìn thấy nhân loại chịu khổ, ngón tay trắng mập chuyển động hạt châu trên cổ tay, vẻ mặt tươi cười.
Quả trứng có độc, Tô Nhĩ không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời tay đặt lên bàn, lại chỉ chỉ cái thùng.
Chỉ nhìn thoáng qua cái thùng chứa đầy thịt nát, Cẩu Bảo Bồ liền dời mắt lựa chọn trực tiếp xem nhẹ, ra giá với trứng quái vật: "Hai mươi vạn."
Tô Nhĩ trong lòng nghi hoặc... Ăn trứng không ăn thịt, thật không có đạo lý!
Bất chấp chỗ tiếp xúc truyền đến làn da cảm giác đau đớn, cậu thuần thục mà lấy tay xoa xoa viên thịt trắng như tuyết, nói thêm: "Đều chọn lựa nguyên liệu tươi mới nhất, trơn mềm không ngán thơm ngọt khi đưa vào miệng."
Thử hỏi trong trò chơi con quỷ quái nào không thích như vậy, lúc nào cũng dùng thịt xương không rõ từ đâu làm nguyên liệu nấu ăn.
Triệu Tam Lưỡng từng oán thán về điều này, không chỉ một lần phun tào với Tô Nhĩ, thiếu chút nữa bởi vậy mà mắc chứng kén ăn.
Đứng ở lập trường của quỷ quái, Tô Nhĩ tiếp tục nói: "Hiện tại không ăn có thể ướp lạnh, lúc lấy ra thêm nước nấu vào là thành món canh thịt thơm ngào ngạt, phía trên còn có thể nổi lên một tầng dầu bọt trắng nhàn nhạt."
Cậu miêu tả mà sinh động như thật, nụ cười của Cẩu Bảo Bồ đã có một tia cứng ngắc.
Lúc nhìn mặt mà nói chuyện Tô Nhĩ chủ động im lặng, ý thức được lời này đối phương khả năng không thích nghe.
Không biết có phải bởi vì ngôn luận 'quá khích' của người nào đó hay không, Cẩu Bảo Bồ cũng không giống lúc trước trực tiếp nuốt xuống, mà là tạm thời cất kỹ trứng quái vật.
Lo lắng ở lâu sẽ bị quỷ nghi ngờ, Tô Nhĩ theo sau Tiếu Kiểm thương gia đi ra ngoài. Em bé quỷ vừa vặn cũng ở cửa ra vào, cung kính cúi đầu: "Trong vòng một phút, sẽ đưa ngài tiền."
Tô Nhĩ gật đầu: "Phiền toái rồi."
Tiếu Kiểm thương gia đi ở phía trước đột nhiên nói: "Cha cậu tên gì?"
Tô Nhĩ tâm trạng khẽ động, trầm mặc một lát, lúc ngẩng đầu lên không biết xuất phát từ loại lí do nào nói ra đúng tên thật: "Tô Hạc Dương."
"Mẹ thì sao?"
Tô Nhĩ nhìn hắn: "Tống Tri."
"Bố mẹ ruột à?"
Tô Nhĩ gật đầu, gien rất cường đại, nếu như đứng chung một chỗ với cha mẹ, nhìn qua cũng biết là con của bọn hắn.
Trong lúc nói chuyện với nhau ánh mắt đều không hề rời Tiếu Kiểm thương gia. Đáng tiếc người sau ngoại trừ trong nháy mắt nhẹ nhàng nhíu mày cũng không có phản ứng quá lớn, mà chỉ sờ mũ dạ trên đầu một chút: "Thì ra không phải trẻ mồ côi."
"..."
Tiếu Kiểm thương gia: "Xảo trá gian xảo, ngược lại có vài phần bóng dáng của Cẩu Bảo Bồ."
Mà tác phong trên một số việc, lại có chút giống mình.
Tóm lại, chính là không giống một mình mình.
Không tin tà mà hỏi thêm một câu: "Tổ tiên còn có người họ Tiếu hoặc họ Cẩu không?"
Tô Nhĩ mi tâm nhảy dựng, trùng hợp lúc này có một giọng nói khác xen vào, bảo muốn giao dịch.
Diêu Tri đang ở gần đấy, thấy cậu đi ra liền chuẩn bị đem quả trứng trên tay cũng đi đổi hết.
Tiếu Kiểm thương gia thực hiện chức trách người chủ trì, dẫn đường cho Diêu Tri. Tạm thời tránh thoát được màn tra tấn linh hồn Tô Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, đi đến đại sảnh xem bảng nhiệm vụ.
Hai nhiệm vụ tiền thưởng cao nhất đã kết thúc, nhiệm vụ thứ ba 'Giúp đầu bếp nhặt rau' nhìn có vẻ không ổn lắm, xuống chút nữa, cơ bản đều là việc tốn thể lực. Bây giờ thể lực Tô Nhĩ nhanh tiêu hao, cân nhắc đi nghỉ ngơi. Nhớ đến trong phòng trọ có thể nói là hoàng tàn khắp nơi, dứt khoát ngồi ở đại sảnh đợi cơm trưa.
Ước chừng qua một giờ, hai em bé quỷ xuất hiện, vội vàng trải khăn trải bàn, không bao lâu lại có một người chơi nữa đến sớm.
Lữ Hoán sắc mặt tái nhợt, trên tay còn bọc một tầng băng gạc thật dày.
Tô Nhĩ: "Anh..."
"Đi nhận nhiệm vụ trên gác xép."
Không hề nghi ngờ bị lột da trên tay.
Lữ Hoán vẫn có thể chịu đựng được, lúc này rõ ràng còn có thể bảo trì mỉm cười lễ phép: "Tôi hao phí đạo cụ trị liệu, miễn cưỡng có thể chịu đựng được... Đúng rồi, còn chưa kịp cám ơn cậu."
Tô Nhĩ nhướng mày.
"Ở trong hoa viên gặp phải Chu Diễm Diễm, cô ấy giúp tôi thanh toán hai ngày tiền phòng."
Chu Diễm Diễm không có một mình ôm công, nói rõ tiền căn hậu quả, Lữ Hoán cùng Triệu Tuyết không thiếu được đối với Tô Nhĩ sinh ra hảo cảm.
Tô Nhĩ không có quá nhiều biểu cảm: "Chỉ là đưa ra lựa chọn có lợi nhất."
Trong đó trộn lẫn bao nhiêu tư tâm. Nhưng ở trong phó bản, mọi người chỉ nhìn kết quả, Lữ Hoán cũng nhớ kỹ phần nhân tình này.
Trong lâu đài cổ một ngày ba bữa đều cực kỳ xa hoa, theo người chơi lần lượt xuất hiện, các loại đồ ăn đã lên hơn hai mươi loại. Mọi người đều chọn lấy đồ ăn rẻ nhất, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.
Tô Nhĩ toàn bộ quá trình đều trầm mặc, còn một ngày nữa là đến hội đấu giá. Với tài sản hiện giờ của cậu, sinh tồn không thành vấn đề, ánh mắt khó tránh khỏi muốn nhìn xa một chút. Việc cấp bách là làm cách nào tích lũy càng nhiều hơn nữa quỹ gốc đi đấu giá đạo cụ.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt không tự chủ được liền lướt qua người chủ trì trong góc, nội tâm không khỏi lộp bộp một tiếng, vội vàng nhắc nhở bản thân trước khi phó bản kết thúc đạt được lý tưởng: Phải trưởng thành hèn mọn bỉ ổi, không được phóng túng.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Công nhân bốc vác bình thường không có gì lạ Tô Nhĩ: Tin tưởng bản thân! Nhịn xuống, cậu có thể giữ vững được!
PS: Về tên của Hầu Khả Vi, "Hầu" kỳ thật cũng là họ, nhưng là họ hiếm, đọc bốn tiếng. Cú pháp được chọn đưa vào viết tương đối khá (?), vì vậy không cần xoắn xuýt quá nhiều ở vấn đề này ~