Tiểu nhị thở dài, vẫn im lặng như đang suy tư một điều gì đó, Tú Tú chỉ dám ôm bụng cười vào trong, tiếp tục giọng ngọt dỗ em:
_ Chúng ta vẫn còn hiệp hai cơ mà, còn là đội chủ nhà nữa, chưa kể thần tượng em chưa bộc lộ hết sức mạnh. Thế thì sao phải buồn nhỉ?
_ Buồn gì chứ? Cuộc chơi nào cũng phải có người thắng người thua thôi.
_ Vậy à, sao gương mặt đẹp trai của em chị lại có phần hơi méo ấy nhỉ?
_ Chỉ là...... chị à, không phải chị là người quảng giao giỏi hay sao, mà em cũng muốn được xin chữ ký của tiền đạo Khải Uy, chút chuyện cỏn con này tỷ giúp đệ được chứ?
_ Thế sao? Ừ, cũng được. Uống nước đi này.
Đạt được mục đích là tiểu nhị như cún con, ngoan ngoãn mà làm theo, từ lúc Henry xuống ngồi thế chỗ ông Thẩm đã nghe được cuộc hội thoại này, anh chỉ cười nhẹ mà không làm ai nhận ra.
Dường như Tú Tú cũng quên mất rằng ba mình đã đi mà cứ như vậy tiếp tục chờ hiệp hai của trận đấu. Anh cũng không có ý muốn làm cô bất ngờ hay giật mình chỉ đành ngồi im.
_ Ba à, không phải ba bảo chút nữa phải về tòa thị chính sao?- Vẫn chăm chú xem.
_ Ba cô đã đi rồi.
_ Oh, ra là anh Henry ạ.
_ Xin thứ lỗi cho tôi nếu làm tiểu thư giật mình hay khó chịu.
_ Ôi không, tôi không có ý đó đâu ạ. Buổi sáng tốt lành thưa ngài thiếu tướng.
_ Đây là Thẩm Thành Thụy, em trai của tôi. Tiểu nhị, đây là thiếu tướng Henry, người mà ba đã đưa ra ví dụ về sự khiêm tốn.
_ Chào ngài.
_ Oh, tên của hai người rất hay, lại rất vần Thẩm Thiên Tú, Thẩm Thành Thụy.- Anh ta tỏ vẻ thán phục.
_ Vâng, ông nội tôi lúc trước từng là nhà thơ nên lấy tên cũng cần có vần.
_ Oh, quả là vô cùng thú vị. Tiểu thư vẫn nhớ lịch hẹn của chúng ta chứ?
_ Tất nhiên rồi thưa anh.
Hiệp thứ hai đã chính thức bắt đầu, dường như lúc này đội chủ nhà đã hạ quyết tâm, chỉ giữ bóng trong 15 phút đầu, phòng bị mà không tấn công. Cả khán đài bên này như đang ngồi trên chảo lửa mà sốt sắng, mặt người nào cũng trông vô cùng căng thẳng.
Henry thỉnh thoảng quay lại nhìn Tú Tú, gương mặt trắng nõn, lại vô cùng thanh thoát đó đúng là chỉ cần nhìn một cái là nhớ, nhưng cô rõ ràng ngay từ đầu không phải mục tiêu mà anh nhắm tới hoặc đơn giản tạm coi là mối quan hệ không rõ ràng trước mắt đi vậy.
Phút thứ 30 ngôi sao sáng Khải Uy đã ghi một bàn thắng đầu tiên, cả khán đài bên này nhảy cẫng lên vì sung sướng, những tiếng trống cùng tiếng hò reo vô cùng náo nhiệt vang lên, không khí đang bắt đầu hừng hực.
Tiểu nhị cũng không quản cảm xúc mà nhảy lên một điệu ăn mừng, cô chỉ đành đánh mắt đi hướng khác, ôm miệng mà cười.
Đang trên đà, chỉ năm phút sau đã chốt thêm vào một bàn nữa, tỉ số hiện tại là 2-1 nghiêng về đội chủ nhà. Những phút còn lại cuối cùng chỉ là giữ bóng. Kết thúc trận đấu trong sự reo hò và một màn trình diễn tuyệt vời.
Như vậy bóng đá không phải chỉ là sự kết hợp hài hòa, hoàn hảo giữ người và bóng hay một đội mà chính xác bộ môn thể thao này giúp gắn kết và sự chung vui của tất cả mọi người.
Bên này Henry đưa tay anh cho cô nắm mà đi xuống, thật sự trong phút chốc bản thân Thiên Tú có cảm giác người đàn ông này không chỉ lịch thiệp mà còn vô cùng tinh tế. Bảo sao được ba khen ngợi hết lời là vậy.
_ Tiểu nhị à, em về trước đi.
_ Được, chị nhớ xin chữ kí cho em nha.
Cô gật đầu rồi cùng một số người trong đoàn được giao phó từ ngài thị trưởng mang đồ đến cho các cầu thủ. Họ cũng vừa mới chiến thắng nên bên trong vô cùng náo nhiệt.
Cô bước vào trong thì tiếng ồn đã giảm hơn phân nửa, là một tiểu thư đoan trang, Tú Tú lịch sự và lễ phép, cúi đầu chào tất cả mọi người.
_ Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc vui của mọi người.
_ Oh, là cô Thẩm, mời cô vào trong.- Huấn luyện viên đi tới, niềm nở.
_ Vâng, cảm ơn ngài. Tôi đến để mang những vật dụng cần thiết cho các cầu thủ theo sự chỉ thị của ngài thị trưởng đó ạ. Làm phiền ngài chút nữa phát cho họ ạ.
_ Ôi, là ngài Thẩm và tiểu thư thật sự quá cẩn thận và ân cần rồi. Chúng tôi xin nhận và tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Thiên Tú lễ phép mà cười đáp lại, mọi ánh mắt đang hướng về cô, một người nhanh miệng nói:
_ Thẩm tiểu thư à, hay là chúng ta chụp một tấm ảnh kỉ niệm đi.
_ Phải đó, chúng ta mau xếp đội hình nào.
_ A, vâng ạ.
Đôi mắt trong sáng của cô cứ nhanh nhạy mà chớp mắt, cười. Cả đội đã xếp xong, Tú Tú đứng bên cạnh huấn luyện viên và đội trưởng Khải Uy, tươi tắn nhìn vào máy ảnh. Cô nhìn sang ngôi sao đó, ghé hơi sát vào anh, nói nhỏ:
_ Chút xíu nữa anh có thể ra ngoài với tôi một chút được không ạ?
Tiền đạo gật đầu, vẫn chăm chú vào máy ảnh. "2,3, cười lên nào". "Tách....... tách".