Thiếu tướng bước vào, ngay lập tức đôi mắt không an phận mà hướng về Thiên Tú, cô gái đoan trang và đầy nhã nhặn nhưng lại tạo vẻ khá lạnh lùng, cũng không nhìn anh.
_ Chào Thẩm tiểu thư.
_ Vâng, chào ngài thiếu tướng.
_ Phải rồi cậu đi lại bàn làm việc đi, có nhiệm vụ cho cậu đây.- Lật bản đồ.- Cậu nhìn thấy vùng vịnh này chứ? Đó là nơi sắp tới để khai thác giao thông ở đây. Nơi này không chỉ là huyết mạch để giao lưu văn hóa mà còn là nơi trung chuyển rất phát triển. Nhưng trước hết để thực hiện được điều đó thì nhất định phải đi tuần tra và chắc chắn không còn sai sót và điều gì bất khả thi.......
Chà chàng trai trẻ à, đôi tai thì ngoan ngoãn mà nghe lời của chỉ huy căn dặn, nhưng nhìn mà xem ánh mắt đó không phải là đang đổ dồn sự chú ý đến quý cô đang ngồi kia đấy chứ?
Ừ chà chà, nhìn chằm chặp vào dáng vẻ đầy yêu kiều và nhã nhặn ấy đi, cô đang nhấp từng ngụm trà và cầm tài liệu trên tay để rà soát. Mẫu người con gái này cũng thật quyến rũ đi.
Bắt gặp thấy một người vốn rất nghiêm túc và chăm chú đến từng chút một trong công việc như ngài thiếu tướng vậy mà cũng có lúc lơ là ấy chứ.
Ông Thẩm khẽ ho khan một tiếng, lúc này anh ta mới quay lại, gật đầu tỏ vẻ hiểu hết những điều vừa nói.
_ Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì đấy nhé, bắt gặp cậu Henry lơ là nhìn trộm con gái tôi khi làm việc.
_ Thật sự thì đúng là tôi đang nhìn con gái ngài mà, nhưng là nhìn chính diện chứ không vụng trộm.
_ Hửm, ừm, mà hai người cũng đã từng đi với nhau rồi mà, đâu còn lạ lẫm gì nữa?
_ Đúng là vậy thưa ngài, ........ tôi cũng không có ý muốn đánh giá hay phán xét về những cô gái đâu bởi điều đó thật là thô lỗ. Nhưng mà nếu được thì tôi cũng muốn bày tỏ một chút, cô Thẩm có một điều gì đó rất đặc biệt. Hoặc có lẽ chính sự đặc biệt đó đã thu hút tôi.
_ Haha, ta rất thích những người thẳng thắn đấy. Dù sao cô bé Thiên Tú ngay từ nhỏ đã bộc lộ những khía cạnh rất thú vị. Thật không ngoa khi nói Tú Tú đã một phần làm rạng danh cho Thẩm gia, chắc là một phần thưởng khi gia đình tôi đã làm việc tốt nhỉ?
_ Oh, ra là vậy. Cô Thẩm cũng quá xuất sắc rồi. Điều này cũng không quá khó để nhận ra đâu thưa ngài.
_ Mà cậu thiếu tướng đây nói vậy hẳn là đang để ý đến con gái tôi rồi hay sao? Dù gì thì gió tầng nào gặp mây tầng ấy mà. Nếu mà là hai người, thích thì phải tiến tới giành cho bằng được chứ.
_ .........- Henry chỉ cười nhẹ bà không có ý muốn trả lời câu hỏi đó. Ông Thẩm nhìn đồng hồ rồi nói với Tú Tú:
_ Con gái à, con ở lại tiếp chuyện với thiếu tướng nhé. Ta có công việc phải ra ngoài. E là tối nay không về, nhớ nói mẹ.
_ Vâng, ba đi cẩn thận, mà ba nhớ mang theo ô nhé, dự báo thời tiết hôm nay nói sẽ có mưa đấy ạ.
_ Ừ, ta biết rồi, cảm ơn con.
_ Ngài tổng tư lệnh đi ạ.
Ông Thẩm gật đầu rồi cũng khoác áo đi ra ngoài. Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại hai người. Nếu là bình thường thì Thiên Tú cũng rất thân thiện và niềm nở mà trò chuyện xã giao, nhưng mà hôm nay cũng có hơi lạ.
Lạ ở chỗ là từ đầu đến cuối đều im lặng mà sắp lại CV cho vào cặp. Henry dựa người trên bàn, chỉ quan sát như chờ đợi một điều gì đó. Nhưng rõ ràng không thể cứ thế mà đi được, điều này vốn được cho là không phép tắc.
_ Ngài thiếu tướng, anh cũng ra ngoài chứ?- Quay người lại nhìn anh, cũng không vẻ nên nổi nét cười.
Henry thì ngược lại, vẫn lịch thiệp mà không quên tặng quý cô xinh đẹp một nụ cười đẹp trai khi hoàng hôn đang dần buông. Dẫu là vậy thì Thiên Tú cũng không đáp trả, chỉ lẳng lặng đóng cửa.
Đi dọc hành lang ra thang máy cũng vậy, không hề hé môi nửa lời, hai người không có bất kì tương tác hay một câu nói xã giao nào. Bầu không khí bên trong thang máy khá ngột ngạt đến mức một nhân viên vào chung phải vội chạy ra ngay khi thang máy vừa mở để biết thế nào là được thở.
Henry cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, đôi mắt có hơi phức tạp. Nếu là đúng như những gì anh đang suy nghĩ trong đầu bây giờ thì có lẽ Tú Tú đang là dễ thương?
_ Thẩm tiểu thư, để tôi đưa cô về nhé?
_ Cảm ơn anh, tôi không cần đâu. Chút nữa người của tôi sẽ đến đón ở ngoài cổng.
_ Giày cao gót sẽ làm cô không mấy dễ chịu khi đi bộ cả một đoạn khá dài đâu.
_ Vừa nãy tôi đến được mà, so với lúc về cũng là như nhau. Vậy nên tôi nghĩ mình ổn.
Nói rồi Thiên Tú đi ra ngoài. Dẫu cho lời nói kia có là quan tâm hay không đi chăng nữa thì ngay từ đầu đôi chân dài của Tú Tú cũng là một lợi thế để khẳng định mình có thể làm chủ được mọi cuộc chơi mà.
Đi được một đoạn thì "lộp độp", những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, chết thật, vừa dặn ba mang ô xong mà mình lại quên không đem theo, đúng là hài hước thật. Nhận thấy, cô sải bước dài chân thật nhanh đến cổng.