Lúc tỉnh dậy, đầu Tần Xu đau như búa bổ, cổ họng khô ngứa.
Cô day day hai thái dương, hai mắt ti hí thò tay mò mẫm được điện thoại, cô tóm lấy, chạm vào màn hình xem giờ.
Mười một giờ ba mươi bốn phút.
Muộn thế này rồi sao?
Trên màn hình thông báo hơn mười tin nhắn, cô nhấn vào đọc lướt qua, có đến bảy tám người nhắn tin cho cô, trên cùng là tin nhắn của Phó Tư Dư.
Tần Xu bấm xem, nhìn bốn tin nhắn liên tiếp Phó Tư Dư nhắn cách đây một tiếng trước.
[Phó Tư Dư: Cậu sao rồi?].
[Phó Tư Dư: Tối hôm qua Thẩm Cố đưa cậu về có xảy ra chuyện gì không?].
[Phó Tư Dư: Mình dẫn mẹ chồng đến bắt gian tại trận nha?].
[Phó Tư Dư: Chưa dậy hả?]
Hồi tưởng về tối hôm qua Thẩm Cố đưa mình về nhà, từng hình ảnh đứt quãng lũ lượt tràn về, tuy không rõ nhưng Tần Xu nhớ loáng thoángmình đã làm kha khá chuyện mất mặt.
Tần Xu kinh hãi ngồi bật dậy, tấm chăn trượt xuống cô mới phát hiện chỗ này không phải phòng ngủ của mình.
Cô quét mắt một lượt khắp phòng, trong đầu lóe lên suy nghĩ trúng độc đắc.
Đây là phòng Thẩm Cố.
Tần Xu lập tức cúi xuống kiểm tra quần áo trên người, mùi rượu ập vào mũi, vẫn là bộ hôm qua. Quần áo không mất một mảnh nào, toàn thân sạch sẽ, cơ thể lành lặn.
Tâm trạng Tần Xu nhất thời phức tạp, không biết mình nên vui hay giận.
Tối hôm qua cô say ngất ngưởng, sáng tỉnh dậy nguyên vẹn trên giường Thẩm Cố, đây là một sự sỉ nhục với một phụ nữ xinh đẹp.
Tần Xu gọi video cho Phó Tư Dư.
Phó Tư Dư hệt như đang kè kè điện thoại chờ tin của Tần Xu, bắt máy ngay tắp lự.
Gương mặt cười tủm tỉm của Phó Tư Dư xuất hiện trước mặt: “Cậu ngủ thẳng cẳng đến bây giờ hả?”.
Tần Xu ừ.
Phó Tư Dư bày biểu cảm bà tám: “Cậu còn nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?”.
Tần Xu trả lời: “Nhớ mang máng, à đúng rồi, tại sao hôm qua Thẩm Cố đưa mình về, cậu đi hồi nào?.
Cảnh tượng gần nhất Tần Xu có thể nhớ hiện giờ là mình ngồi xổm dưới sảnh tòa nhà, tỏ ra đáng thương không muốn đi, kêu la Thẩm Cố cái gì mà 19 tệ 9 cô không mua nổi.
Lịt pẹ[1]!
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Rõ là đội quần, không thể nghĩ tiếp nổi, nếu không thì đào hố chôn mình mất.
Phó Tư Dư kể: “Ngày hôm qua cậu đến công ty Thẩm Cố, nghe tin anh ta sắp cưới nên bị kích động uống rượu liên tù tì. Mình không ngăn được nên gọi điện thoại hỏi Thẩm Hạo Bác rốt cuộc chuyện của Thẩm Cố là thế nào, vì sao sắp kết hôn mà không một ai biết. Sau đó thì anh ấy đến đón mình có dẫn Thẩm Cố theo để nhận tội, cậu uống say nên mình không dìu nổi, cậu biết cái tính cậu mỗi khi uống say rồi đó. Ông chồng bám mình mỗi ngày tự dưng như xuyên về bốn ngàn năm trước, lảm nhảm nam nữ thọ thọ bất tương thân nên không muốn dìu giúp, đành phải nhờ Thẩm Cố đưa cậu về”.
Tiếp theo Phó Tư Dư cũng không biết xảy ra, cô đang chờ Tần Xu thỏa mãn cơn nhiều chuyện của mình.
– Có phải đã hòa quyện linh hồn, trao đổi [email protected] thịt không?.
Tần Xu im lặng vài giây, ánh mắt xa xôi: “Mình đang ngồi trên giường Thẩm Cố”.
Phó Tư Dư chưa kịp nói gì, Tần Xu bồi thêm một câu: “Nhưng chẳng xảy ra chuyện gì hết”.
Phó Tư Dư: “….”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát.
Phó Tư Dư cười gượng ha ha, mở miệng trước: “Có tiến triển đó, mấy hôm trước cậu chỉ có thể ở trong nhà anh ta một tiếng, hôm nay được cả đêm rồi còn gì”.
Tần Xu không thấy tiến triển chút nào, dù sao hôm qua cô cũng đã say không biết trời trăng mây gió.
Phó Tư Dư: “Cậu phải nghĩ tích cực lên, Thẩm Cố không chạm vào cậu không phải vì cậu không hấp dẫn mà đơn giản vì phẩm cách anh ta tốt, không muốn thừa nước đục thả câu thôi. Tuy nhiên anh ta cho cậu ngủ phòng của mình thì chứng tỏ anh ta nhất định có quan tâm cậu”.
Tần Xu: “Nửa câu đầu thì hiểu, còn nửa câu sau là sao?”.
Phó Tư Dư: “Ngoại trừ Thẩm Hạo Vĩ, những người của gia đình Thẩm Hạo Bác sẽ không tùy tiện tiếp xúc với phụ nữ, huống hồ những nơi riêng tư như phòng ngủ. Đừng nói đàn ông nhà họ Thẩm, cậu ngẫm lại đi, cậu có tùy ý cho đàn ông vào phòng ngủ của mình không?”.
Tần Xu khấp khởi mừng thầm, đúng, phòng ngủ là nơi tư [email protected], chắc chắn không phải ai cũng được vào.
Vậy, Thẩm Cố có ý gì với mình à?
Phó Tư Dư nhìn Tần Xu đắc ý, sợ cô bạn phiêu quá nên nói thêm: “Nhưng mà bất kể anh ta nghĩ gì, nếu anh ta không đồng ý đăng ký kết hôn với cậu thì cậu tuyệt đối không chủ quan. Trước đây cậu cưa cẩm anh ta thế nào thì sau này vẫn thế, nhiều lắm chỉ còn ba tháng, cậu đừng nản chí”.
Tần Xu khó hiểu: “Ba tháng là sao?”.
Phó Tư Dư lườm Tần Xu rách mắt: “Tui nói nè về sau làm ơn đừng tự tiện nốc rượu nữa, hôm qua không phải đã nói với cậu rồi sao? Ông nội mời sư thầy xem một quẻ cho Thẩm Cố, Thầy bảo trước sinh nhật năm nay Thẩm Cố phải kết hôn. Sinh nhật anh ta là tháng mười, không phải chỉ còn ba tháng à?”.
Phó Tư Dư vừa nói Tần Xu đã nhớ ra, đúng là hôm qua Phó Tư Dư có nhắc chuyện này.
Nói chuyện với Phó Tư Dư làm Tần Xu rất khát nước, cô cúp máy tìm nước uống.
Dưới giường có xếp đôi dép màu hồng, Tần Xu mang dép vào, hết sức vừa chân.
Là Thẩm Cố mua cho mình.
Cũng không thẳng lắm nhỉ?
Khóe môi vểnh lên, Tần Xu cười tủm tỉm bước đến cửa phòng ngủ. Vừa mở cửa, cô thấy Thẩm Cố ngồi bắt chân trên ghế, nhàn nhã đọc một quyển tạp chí. Thấy cô đã dậy, anh đặt tạp chí xuống, xoay sang nhìn Tần Xu.
Tần Xu không nghĩ giờ này Thẩm Cố còn ở nhà, trong nháy mắt nhớ ra mình đang “trình diện” trong giao diện hôm qua, chưa tắm, chưa tháo trang sức, chưa rửa mặt. Giờ phút này chắc chắn cô rất nhếch nhác, Tần Xu sợ hãi hét lên một tiếng rồi lao vào phòng khóa trái cửa, vọt vào phòng tắm soi gương.
Trong gương, khuôn mặt Tần Xu sạch sẽ, nhẵn nhụi trắng sáng, không dính chút phấn nền dơ bẩn như tưởng tượng.
Cô nhẹ thở phào, cầm lược chải mái tóc rối bù, không thấy sữa rửa mặt hay sản phẩm dưỡng da nào trong phòng tắm.
Thẩm Cố không có mỹ phẩm dưỡng da, thức thâu đêm mỗi ngày không cần chăm sóc mà da vẫn khỏe mạnh.
Hơi ngưỡng mộ rồi đó.
Thẩm Cố gõ cửa phòng, cô nghe Thẩm Cố gọi mình ra ngoài.
Không tìm thấy sữa rửa mặt, Tần Xu mở vòi rửa mặt bằng nước ấm, soi gương vỗ vỗ hơi nóng. Cô lắc đầu để vứt bỏ những chuyện nhỏ nhặt sau cơn say tối qua.
Tần Xu điều chỉnh lại nụ cười tiêu chuẩn mỗi khi gặp Thẩm Cố, nhìn gương mặt mộc thanh tú động lòng người, cô ưỡn căng ngực mở cửa phòng.
– Chào buổi sáng anh Thẩm, hôm nay anh không đi làm sao?
Cô chống tay lên khung cửa, bày ra tư thế gợi cảm trêu ngươi.
Gương mặt Thẩm Cố không gợn sóng, thản nhiên: “Tôi đã đến và về rồi”.
Tần Xu hiếm khi nghe Thẩm Cố trả lời nghiêm túc câu hỏi của mình: “Về sớm thế, vì tôi à?”.
Tần Xu vui mừng ghê gớm, cô hất tóc, chưa kịp phô bày vẻ đẹp thì Thẩm Cố hơi tránh người, hất mắt về phía bên kia: “Đến công ty cầm đồ gì đó của em về”.
Đồ gì của mình ở công ty Thẩm Cố?
Tần Xu nghi hoặc nhìn theo, thấy bên cạnh bàn trà là một chồng hộp cơm màu hồng và mấy cái bình giữ nhiệt đặt ngay ngắn.
Ký ức bị cô cố ném đi hiện rõ mồn một trước mắt.
Đây chính là hộp giữ nhiệt 19 tệ 9 mà Tần Xu sắp không mua nổi.
Mỗi lần đưa cơm cho Thẩm Cố, Tần Xu lăn tăn tìm cách lấy lại hộp cơm để tái sử dụng, có điều lần nào cô cũng rất xấu hổ nên không biết phải mở lời thế nào.
Tối hôm qua Tần Xu mượn rượu ba mặt một lời với Thẩm Cố.
Dùng lí do đòi nợ hết sức trong sáng, không khoa trương.
Cô quá nghèo!
Thẩm Cố đã đến công ty lấy hộp cơm trả cho mình thật.
Tần Xu bỗng thấy ngột ngạt.
Đào cho tôi cái hố rồi chôn tôi luôn đi.
Mặt Tần Xu nóng rực đến tận hết trưa, ôm chồng hộp từ nhà Thẩm Cố về đặt cạnh ván giặt 9 tệ 9, mỗi lần nhìn nó thì nỗi nhục nhã mới tạo thành động lực cho cô.
Buổi chiều cùng ngày, Triển Tiểu Hàn nhắn tin bảo Tần Xu nhanh chóng đến văn phòng, nói chủ nhà đến không chịu về.
Tần Xu nghĩ cuối cùng Trần Lan cũng phát hiện mình thùng rỗng kêu to, cố tình đòi gấp hai tiền bồi thường nên đến gây hấn đòi trả tiền. Cô vào phòng thay quần áo, xách túi, hùng hùng hổ hổ xông đến văn phòng.
Tới rồi mới biết không phải Trần Lan tới đòi nợ mà là đến xin lỗi.
– Cô Tần, tôi biết lỗi rồi, là tôi lòng tham không đáy, quân tử xin đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin cô đừng để bụng. Mặt bằng này vẫn giữ nguyên mức thuê cũ, tiền bồi thường cô cứ giữ lấy, cô thấy được không?
Tần Xu ngồi trên sô pha, chầm chậm uống ly nước ấm, hiểu đại khái câu chuyện.
Không biết Trần Lan đã đắc tội thần thánh phương nào, tất cả bất động sản bà ta đại diện đã bị gỡ bỏ khỏi sàn cho thuê vào đêm qua. Toàn bộ khách thuê đều vi phạm hợp đồng, trả mặt bằng, mà thật ra bà ta cũng không phải chủ, chỉ là người trung gian thôi.
Hiện giờ nếu không ai thuê mặt bằng đồng nghĩa đã đạp đổ chén cơm của bà ta, mỗi tháng phải trả kha khá tiền thuê nhà nữa.
Bà ta vất vả đến giữa trưa cũng không liên hệ được khách thuê trước đó, nghĩ nhân vật tai to mặt lớn gần đây mình mếch lòng chỉ có Tần Xu, bà ta tưởng Tần Xu dùng quyền lực chỉnh đốn mình nên vội vã gõ cửa xin cô tha thứ.
Triển Tiểu Hàn lộ mặt thật khinh khỉnh: “Thì ra chị không phải chủ nhà, sao trước đây chị bảo là nhà của mình?”
Trần Lan lúng túng, miệng bần bật bào chữa: “Âu cũng không phải vì cho thuê nhà sao? Nếu người ta biết là người môi giới thì không muốn thuê nữa”.
Triển Tiểu Hàn hừ một tiếng, cái gì màu âu cũng vì cho thuê, rõ ràng là hám tiền.
Hiện tại Nam Thành đang sốt nhà đất, hầu như tất cả mặt bằng đều bị cò đất cướp hết, thuê được nhà là rất khó, làm gì có người tính toán cò nhà hay không?
Tần Xu thông cảm nhìn Trần Lan, bùi ngùi: “Đúng là ác giả ác báo, chị Trần thấy chưa, mấy ngày trước tôi khuyên chị đừng thiển cận như vậy, phải nhìn xa ra thì chị không nghe. Chị thấy không, quả báo tới rồi”.
Trần Lan trưng ra bộ mặt tươi cười: “Đúng, cô Tần nói không sai, sau này tôi nhất định sẽ sửa chữa. Lần này xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với kẻ thiển cận này”.
Tần Xu chậc lưỡi: “Tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của chị nhưng không phải tôi làm”.
Trần Lam hơi ngạc nhiên: “Không phải cô Tần sao?” – Bà ta không tin. “Không thể nào, trong những người tôi biết, chỉ có cô Tần mới đủ năng lực làm việc này thôi”.
Tần Xu cụp mắt.
À, còn biết thế cơ đấy.
– Cô Tần, cô suy nghĩ kĩ lại một chút, có phải khi về nhà cô đã nói gì với gia đình nên người nhà đã dạy dỗ tôi không?
Triển Tiểu Hàn bực mình: “Chị lằng nhằng quá, chị Xu đã bảo không phải chị ấy làm rồi mà?”.
Trần Lan bỗng quỳ rạp xuống đất, mọi người bị bà ta dọa ngã ngửa.
– Chị làm gì vậy, nói chuyện thì cứ nói bình thường, quỳ làm gì. Chúng tôi không bắt chị quỳ mà.
Triển Tiểu Hàn cảnh giác: “Này, hay là chị mang camera dàn dựng”.
Triển Tiểu Hàn định xông đến kiểm tra thì Tần Xu giơ tay ra hiệu, nghiêm túc nói: “Chị Trần, tôi làm việc đúng sai rạch ròi, nếu tôi làm thì tôi nhận. Những gì cần tôi đã nói xong, nếu chị tin tôi thì hãy rời khỏi đây, đừng làm phiền chúng tôi làm việc. Còn nếu không thì….”.
Cô mỉm cười: “Vậy chị cứ xem như tôi làm đi, hãy tự kiểm điểm lại rồi lập tức ra về, đừng chọc tôi”.
Trần Lan tái mặt, chán nản đứng dậy, quay về.
Tần Xu mới mượn bình xịt phòng của Tiểu Hàn, nhân viên bu đen bu đỏ đến hỏi cuối cùng có phải cô làm không.
Thú thật thì sau khi nghe Trần Lan kể, bọn họ cũng cho rằng Tần Xu ra tay.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Tần Xu hất cằm: “Hỏi chị làm gì, chị đã bảo không phải, chẳng lẽ chị nói dối không chớp mắt vậy? Với cả mọi người thấy chị giống người có khả năng làm việc này á?” – Chúng ta sắp chết đói rồi đó.
Triển Tiểu Hàn thì thầm: “Vậy có thể là ai chứ?”.
Tần Xu nói: “Kệ đi, bất kể là ai thì đối với chị rất nghĩa khí”.
Hai mắt Diệp Phán sáng lên: “A, chị Xu, hay có người nào yêu thầm chị, biết chị thấp cổ bé họng bị bắt nạt nên ra tay nghĩa hiệp?”.
Triển Tiểu Hàn gật đầu: “Đúng đúng đúng, có thể lắm. Chị là tiểu thư danh giá nhất Nam Thành, nhất định có vô số con nhà giàu thầm thương trộm nhớ chị. Chị xem gần đây có nói chuyện này với gia đình danh giá quyền thế giàu nào đó không?”.
Tần Xu chống cằm.
Nói với ai nhờ?
Hình như đâu có ai.
Phó Tư Dư?
Chắc không phải, nếu có thì cậu ấy nhất định phải nói với mình trước.
Cô đang gắng nhớ thì một nhân viên dưới tầng một gọi lớn: “Chị Xu, cậu Tần đến, cậu ấy muốn gặp chị”.
Nhân viên tầng hai nghe “cậu Tần” đến thì hào hứng nháo nhào như nhặt vàng rơi, chạy xuống dưới.
Bên ngoài văn phòng, “cậu Tần” đi một chiếc xe đạp điện hầm hố, cậu chống một chân xuống đất, gương mặt tuấn tú bị vây quay trông căng chặt, rất sốt ruột.
Tần Xu đi từ trong ra, xua tay mời mọi người vây quanh Tần Kiêu đi, bẹo má em trai.
– Làm gì vậy hả thằng nhóc này, mặt cứ xụ xuống, các chị thích em nên mới vây quanh. Nếu em xấu xí thì ai thèm ngó, phải cười nhiều lên, hiểu chưa? Nhà chúng ta sẽ sớm phá sản thôi, cứ giữ cái mặt này thì không ai muốn cưới em đâu.
Tần Kiêu nhướng mắt: “Đừng bẹo mặt em”.
Tần Xu nhìn gương mặt lạnh tanh, hỏi: “Sao em đến đây, có việc gì hả?”.
Tần Kiêu ừ, bước xuống, nhấc yên xe lên lấy một gói to đưa cho Tần Xu: “Cho chị”.
– Cái gì vậy?
Tần Xu chưa kịp xem, Tần Kiêu đưa thêm một tấm thẻ ngân hàng, nói rất phong độ: “Cho chị, chị thích làm gì thì làm”.
Tần Xu nhìn khuôn mặt còn nét non nớt, cười nói: “Đùa gì mà vui thế, làm gì có chị nào được em trai cho tiền. Nhóc bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu tiền mà đưa, giữ lấy mua kem ăn đi”.
Tần Kiêu thản nhiên trả lời: “Trong thẻ có hai triệu (~6.9 tỷ VNĐ)”.
Tần Xu ngỡ ngàng, bất giác chộp lấy tấm thẻ, cười khanh khách vỗ đầu Tần Kiêu: “Em trai ngoan, ở đâu em có nhiều tiền thế?”.
Tiền Kiêu nhàn nhạt trả lời: “Chị đừng quan tâm, em cho chị vay”.
Nói xong, Tần Kiêu ngầu đét leo lên xe đạp điện, cứ thế rời đi.
Thằng quỷ nhỏ, nhóc nói chuyện với ai thế hả?
Tần Xu giữ thẻ ngân hàng đăm chiêu một chút, thong thả quay về văn phòng.
Nhân viên xông tới, mồm năm miệng mười khen em trai chị đẹp trai quá à!!!
Tần Xu khui gói hàng, các nhân viên mắt chữ O miệng chữ A.
– Wowww, là túi Hermès.
– Chị Xu, không phải chị bảo nhà mình sắp phá sản ư? Sao em trai chị giàu thế?
– Đúng đó chị, người ra tay nghĩa hiệp “thu phục” Trần Lan không phải em trai chị chứ?
Tần Xu ngỡ ngàng, Tần Kiêu là người đứng sau mọi việc sao? Cô chưa từng nói với Tần Kiêu mà.
Nhớ đến thẻ hai triệu mà Tần Kiêu đưa.
Tần Xu nhắm mắt, thằng nhỏ này giỏi từ khi nào thế, nói không chừng việc này đúng là Tần Kiều làm thật. Xem ra người chị Tần Xu phải tìm cơ hội tâm sự với em trai mới được.Thẩm Cố: Em vợ làm gì thế này, em không cần tranh công[2] thế mà.