Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1336: Thiếu quân chủ



Phùng Liệt hộc máu, hai mắt trợn to nhìn Diệp Phàm, lúc này gương mặt của ông ta vô cùng khó coi.

“Chết!”

Diệp Phàm không nhiều lời, hẳn đánh một chưởng về phía Phùng Liệt.

“Khốn kiếp!!!"

Phùng Liệt hô lớn, ông ta trực tiếp thi triển cấm thuật, cưỡng chế kích phát sức mạnh trong cơ thể, Hỏa Ý tứ trọng bùng nổ, lần nữa tung ra sát chiêu, mục tiêu là để lấy mạng Diệp Phàm!

Nhưng ông ta đã đánh giá quá thấp thực lực hiện tại của đối phương, cũng quá tự tin vào bản thân mình.

Khi đòn đánh phá vỡ hư không của Diệp Phàm rơi trên người Phùng Liệt, ông ta mới ý thức được thực lực của tên này đáng sợ tới mức nào!

Ầm ầm ầm!!!

Đòn tấn công như bẻ nát mọi thứ của Diệp Phàm đã phá hủy lực lượng của Phùng Liệt, cuối cùng khi tiếp xúc với cơ thể, Thất trưởng lão của Viêm Tông đã nổ tung, thân xác bị Diệp Phàm đánh thành bột phấn, chết tới ngay cả mảnh vụn cũng không còn, ngay cả nguyên thần cũng chạy không thoát, hồn bay phách lạc!

Lúc này, mọi người có mặt đều chấn động, ánh mắt của những tu hành giả kia cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn thấy đòn đánh của Diệp Phàm, bọn họ có cảm giác da đầu như tê dại

Khi mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện, móng vuốt của một hung thú mang hơi thở tàn bạo. bay thẳng về phía Diệp Phàm.

Đồn tấn công này hết sức bất ngờ, nhanh như tia chớp, không hề cho Diệp Phàm cơ hội phản kháng!

Ầm!!!

Lúc này, móng vuốt kia đã đánh lên người Diệp Phàm, truyền ra tiếng nổ vang trời, nhưng lại không hề thương tổn được hẳn, bởi vì móng vuốt kia đã bị Nhân Đạo Hộ Giáp cản lại, cộng thêm cơ thể của Diệp Phàm có máu của Tổ Vu, sau khi điên cuồng rèn luyện sức mạnh của ma thần và máu của những cường giả ở chiến trường cổ xưa, thân xác hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất, mặc dù móng vuốt kia đáng sợ nhưng không thể làm hẳn bị thương được!

Vút!

Vẻ mặt của đối phương thay đổi, đôi mắt híp lại, biểu cảm trở nên vô cùng khó coi, hẳn ta chính là Sở Quân Lâm!

Lúc trước, Sở Quân Lâm bị Diệp Phàm chặt đứt cánh tay phải, nhưng hiện tại cánh tay phải kia lại xuất hiện, nhưng không phải tay người mà là tay của một con hung thú!

“Hóa ra là mày!"

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Sở Quân Lâm, ánh mắt của đối phương lại tràn đầy vẻ căm hận, hẳn ta giận dữ hô lên rồi vung tay hung thú đánh về phía Diệp. Phàm

Ầm!!!

Diệp Phàm cũng đánh ra một chưởng, trực tiếp đối đầu với móng vuốt hung thú của Sở Quân Lâm, hai đòn va chạm truyền ra tiếng nổ vang dội, kết quả cánh tay hung thú của Sở Quân Lâm nổ tung thành sương máu, cơ thể cũng bị hất bay ra ngoài.

Phụt phụt!!

Sở Quân Lâm lùi mạnh, miệng phun ra một ngụm máu, hẳn nhìn chắm chấm Diệp Phàm với vẻ không can tâm.

“Trước kia, Sở tộc tha cho anh một mạng, xem vẫn không biết hối cải, người của Viêm Tông là anh dẫn tới đây đúng không!”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Sở Quân Lâm.

“Mày đáng chết, Sở Thiên Ca đáng chết, Sở Phù Đồ cũng đáng chết, các người đều đáng chết!”

“Các người chặt đứt cánh tay phải của tôi, giết chết cha tôi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi giết sạch các người!"

Gương mặt Sở Quân Lâm đầy vẻ dữ tợn.

“Anh không có cái cơ hội đó đâu!”

'Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh đi, hẳn đánh một chưởng về phía Sở Quân Lâm.

Năng lượng tản ra từ cú đấm trực tiếp bao phủ Sở Quân Lâm, khiến hẳn ta không có năng lực phản kháng.

“Sư tôn, cứu con!"

Lúc này, Sở Quân Lâm nhìn thấy Diệp Phàm đánh tới thì hô lớn.

Ầm!!!

Ngay lúc này, trong cơ thể Sở Quân Lâm bộc phát ra cỗ lực lượng cưỡng bạo, mang theo sự bá đạo ngang tàn đánh về phía Diệp Phàm.

Bịch bịch bịch!!!

Cơ thể Diệp Phàm lui mạnh về sau, hẳn híp mắt nhìn Sở Quân Lâm.

Lúc này, trên người Sở Quân Lâm mang theo hơi thở không cuồng, hẳn như hoàn toàn biến thành người khác, trong mắt tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta thót tim, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói: "Ranh con, khó khăn lắm bản tôn mới tìm được một đệ tử, cậu muốn giết nó, vậy thì phải hỏi xem bản tôn có đồng ý hay không, ta thấy tư chất của cậu còn mạnh hơn tên đệ tử này của ta, đồng ý làm đồ đệ của bản tôn, bản tôn có thể cân nhắc ta cho cậu một mạng!"

Lúc này, giọng nói của Sở Quân Lâm đã trở nên khác lạ, rõ ràng bên trong cơ thể hẳn còn có một linh hồn khác, vậy nên hơi thở mới đột nhiên thay đổi lớn như vậy

“Hừ, một tàn hồn ngay cả thân xác cũng không có, ông cũng xứng làm sư phụ tôi?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Muốn chết!"

Lời nói của Diệp Phàm đã chọc tức linh hồn bên trong cơ thế Sở Quân Lâm, ánh mắt đối phương bắn ra sát ý, cơn tức giận càng trở nên đáng sợ, đủ để nhấn chìm một thế giới

“Nếu như cậu đã không muốn làm đệ tử của bản tôn, vậy thì đi chết đi!”

Giọng nói của linh hồn bên trong cơ thể Sở Quân Lâm lạnh như băng, ông tay điều khiển cánh tay trái của hắn ta đánh về phía Diệp Phàm.

Vút!

Đột nhiên, một ông già xuất hiện trước mặt Diệp Phàm lắng lặng nhìn Sở Quân Lâm, người này chính là tộc trưởng của Sở tộc - Sở Trường Sinh!