Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 301: C301



"Nhà họ Tôn, nhà họ Lý, nhà họ Tiết!"

"Người của ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới cũng đến rồi!"

Thấy ba nhóm người này xuất hiện, Hoa Ân không giấu được biểu cảm kinh ngạc.

Hạnh Lâm Giới là tên khác của giới y học Long Quốc thời cổ đại.

Mặc dù hiện nay Long Quốc đã trở thành xã hội hiện đại, nhưng Hạnh Lâm Giới vẫn luôn tồn tại giống như giới Võ đạo.

Chỉ có điều bọn họ giống với thế lực giới Võ đạo, đều sống ẩn dật, rất ít hiện thế.

Nhưng chắc chắn là y thuật của thế lực Y đạo Hạnh Lâm Giới cao siêu hơn y thuật hiện đại rất nhiều. Tất nhiều sách thuốc cổ thất truyền của Long Quốc chỉ có thể tìm thấy ở Hạnh Lâm Giới.

Ba nhóm người này là người của ba thế gia Y đạo. truyền thừa lâu đời của Hạnh Lâm Giới.

Đây cũng là lần đầu tiên ba thế gia Y đạo chính thức xuất hiện một cách công khai, vì vậy không có nhiều người biết bọn họ, chỉ có Hoa Ân và Biên Mục nhận ra.

"Không ngờ ngay cả người của Hạnh Lâm Giới cũng tới. Cuộc thi Y đạo ngày hôm nay náo nhiệt thật đấy!"

Biên Mục mỉm cười nói.

"Vậy thì phải cảm ơn mấy món chí bảo mà các chủ Biên cung cấp, nếu không sẽ không thu hút nhiều người tới đây như vậy!"

Hoa Ân hờ hững cất lời.


Nói xong ông ấy bước đến chào hỏi người của ba thế gia Y đạo.

"Quỷ Cốc đến!"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Người của ba thế gia, người của Y Các, người của Đường môn, thậm chí thầy thuốc của các quốc gia khác

đều trở nên nghiêm túc, đồng loạt đưa mắt nhìn.

Chỉ thấy một đám người đi vào, ai nấy đều mặc trang phục đặc biệt. Đây chính là đệ tử Quỷ Cốc!

Bởi vì năm đó danh tiếng của Y Thánh Quỷ Cốc cực cao, dẫn đến danh tiếng của Quỷ Cốc cũng cực kỳ vang dội.

Nhưng kể từ khi Y Thánh Quỷ Cốc biến mất, đệ tử Quỷ Cốc chưa từng xuất hiện. Hôm nay người của Quỷ Cốc tới tất nhiên khiến mọi người kinh ngạc.

"Các người là người của Quỷ Cốc tr?"

Không đợi những người khác lên tiếng, một người đàn ông tóc vàng, mặt mày lạnh lùng kiêu ngạo đã bước. ra, chỉ vào đám người Quỷ Cốc và hỏi.

"Hả?"

Đám đệ tử Quỷ Cốc sửng sốt nhìn người này.

Dẫn đầu Quỷ Cốc là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, người này hỏi: "Cậu là?”

"Tôi là Tel, nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trẻ tuổi nhất Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh. Nghe nói y thuật của Quỷ Cốc các ông rất lợi hại, hôm nay gặp nhau, vừa hay tôi muốn chỉ giáo!"

Tel nhìn đệ tử Quỷ Cốc với vẻ kiêu ngạo, buông lời khiêu khích.

"Chỉ bằng anh mà cũng muốn đấu y thuật với Quỷ. Cốc chúng tôi?"

Một đệ tử Quỷ Cốc nói bằng giọng điệu khinh thường.

"Tôi thì làm sao?"

"Tôi chính là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trẻ tuổi nhất Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh."

"Mười ba tuổi tôi đã được Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh đặc cách tuyển chọn."

"Mười bảy tuổi tham gia vào dự án nghiên cứu y học đỉnh cấp quốc tế, nhận được giải thưởng y học đỉnh cấp quốc tế."

"Hai mươi tuổi có luận văn y học được phát hành trên The Lancet, tuần san y học đỉnh cấp vương quốc Anh."

"Hai mươi lăm tuổi, nữ hoàng Anh đích thân gặp tôi †ại cung điện Buckingham và trao tặng huân chương ky. sĩ, trở thành người đoạt giải huân chương ky sĩ trẻ nhất


trong lịch sử vương quốc Anh."

"Tel vô cùng kiêu ngạo nói về thành tựu và vinh quang của mình.

Mọi người nghe Tel nói xong đều lộ vẻ chấn động.

Bọn họ không ngờ đối phương còn trẻ mà lại có thành tựu huy hoàng như vậy.

Đây đúng là thiên tài trong thiên tài! Chỉ riêng thành tựu này thôi cũng đủ hạ gục người cùng thế hệ, thậm chí cây đa cây đề trong giới y học nhìn thấy cũng phải tự ti mặc cảm!

Một đám thầy thuốc trẻ tuổi và lớn tuổi ở đây đều bị đả kích trước thành tựu của Tel.

Đúng là người so với người phải tức chết!

"Bây giờ anh đã cảm thấy tôi có tư cách đấu y thuật với Quỷ Cốc các anh chưa?"

Tel nhìn vị đệ tử Quỷ Cốc trẻ tuổi kia, lạnh lùng quát. Sau đó, anh ta đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, lạnh giọng nói: "Nói thật là trong mắt tôi, các ngươi đều là rác rưởi, không xứng đánh đồng với tôi!"

Nghe thấy câu nói khinh bỉ tập thể này của Tel, mọi người đều thầm thấy kinh ngạc, cũng hơi tức giận, nhưng không thể phản bác!

So với Tel thì bọn họ đúng là rác rưởi. Ngay cả nhị thiếu gia Đường Môn và đại đệ tử Y Các cũng im như thóc.

"Vừa mới vào đã nghe thấy tiếng vo ve, ồn ghê!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Sau đó, một cây kim bạc bay vèo tới, đâm vào người Tel.

Một giây sau, Tel há miệng nhưng không nói ra lời, bị biến thành câm luôn.

Mọi người thấy vậy đều giật mình.


Ánh mắt đổ dồn vào người vừa lên tiếng, chính là Diệp Phàm.

Diệp Phàm đi tới, vừa nhìn Tel vừa lạnh lùng hừ mũi: "Anh nói mình giỏi lắm kia mà, vậy thì chữa trị cho mình trước đi, để cho chúng tôi xem y thuật của anh giỏi cỡ nào."

Tel há miệng, giận dữ nhìn Diệp Phàm, nhưng không nói được câu nào.

“Anh đã làm gì ngài Tel?"

Lúc này, người đi cùng Tel chỉ vào Diệp Phàm mà hét.

"Chẳng phải anh ta nói những người khác là rác rưởi, không xứng đánh đồng với anh ta ư? Tôi cho anh ta cơ hội thể hiện thực lực mà."

"Tôi tin rằng vị thiên tài y học giỏi nhất vương quốc. Anh này có thể chữa khỏi cho mình, mở miệng nói chuyện."

Diệp Phàm nhìn Tel, cười khẽ.

Sau đó, hắn nhìn sang đám người Quỷ Cốc: "Các anh là người Quỷ Cốc ư?"

"Đúng vậy!"

Người đàn ông dẫn đầu Quỷ Cố gật đầu với Diệp Phàm.

Diệp Phàm lại liếc nhìn đám người này, không nói gì thêm mà đi thẳng đến chỗ đám Hoa Ân.

Tel trừng mắt nhìn Diệp Phàm đăm đăm, nhưng không làm được gì.