Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 310: C310



Bốn bóng người này như bóng ma, tốc độ cực nhanh.

Sức chiến đấu của bọn họ cũng cực mạnh, toàn bộ đều trên Địa cảnh ngũ trọng.

Bốn người này liên thủ tạo thành một trận pháp công kích áp chế Diệp Phàm.

Ngay cả cao thủ Địa cảnh cửu trọng cũng khó cản được một đòn này của họ!

Xuyên Tương Tứ Qủy là át chủ bài lớn nhất của Xuyên vương phủ, được ông ta mời từ một thế lực siêu cấp đến bảo vệ vương phủ!

Đối mặt với bốn người này, Diệp Phàm vẫn lạnh nhạt thờ ơ.

Diệp Phàm tung ra bốn quyền liên tiếp, va chạm với bốn người này, đánh bay bọn họ.

Diệp Phàm đang định lao về phía một người trong đó, người kia lại biến mất, giống như đối phương thật sự là quỷ hồn, không có thật thể!

Diệp Phàm tấn công mấy lần nhưng đều thất bại.

Bốn người này thật sự giống như quỷ hồn, không bắt được, giống như không tồn tại.

Thấy vậy Xuyên Vương thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn về phía Xuyên Tương Tứ Qủy: “Giết hắn!”


Xuyên Vương vừa ra lệnh, Xuyên Tương Tứ Qủy lại biến mất.

Giây tiếp theo, bọn họ xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Phàm, thi triển đạo ấn tổ hợp thành một đạo ấn pháp tối tăm như quỷ ấn, đánh về phía Diệp Phàm!

Ẩm!

Diệp Phàm vung quyền, va chạm với đòn tấn công của bốn người này.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Xuyên Tương Tứ Qủy tập thể hộc máu, bay ra ngoài, nện trên mặt đất, thống khổ kêu rên.

“Không phải rất giỏi trốn sao?”

“Hiện tại tôi muốn nhìn xem mấy người trốn kiểu gì!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. Nói xong, hắn vung tay lên, bắn ra bốn ngâm châm.

Xuyên Tương Tứ Qủy muốn tránh lại không thể động đậy, trơ mắt nhìn ngân châm chui vào trong cơ thể.

Bốn người này tử vong tại chỗ, mắt trừng to, tràn ngập không cam lòng!

Xuyên Vương thấy Xuyên Tương Tứ Qủy đã chết, sắc. mặt cực kỳ khó coi.

“Ngươi có thể giết được Xuyên Tương Tứ Qủy, ngươi cũng biết bọn họ đến từ nơi đó?”

Xuyên Vương lạnh lùng nói. “Không muốn biết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói, hắn tiếp tục đi về phía Xuyên Vương và quận chúa.

“Người trẻ tuổi, đừng xúc đông, nếu câu qiết Xuyên

Vương và quận chúa, cậu sẽ phạm phải tội nặng.”

“Đến lúc đó cậu sẽ không còn chỗ dung thân, thậm chí cho dù chiến thần Thiên Sách rời núi cũng không giữ nổi cậu!”

“Cậu phải suy nghĩ cẩn thận!”

Lý Nguyên hét lớn.


Nghe thấy vậy, Diệp Phàm vẫn không dừng lại, tiếp tục đi đến.

Hắn đi đến trước mặt Xuyên Vương và quận chúa, một tay bóp cổ một người, nhấc bổn đôi ba con này lên cao.

Hai người bọn họ không ngừng giãy giụa, sắc mặt nghẹn đỏ, hít thở không thông.

Lý Nguyên thấy vậy, cả người run lên.

Nếu Xuyên Vương và quận chúa chết ở đây, toàn bộ quận Thiên Thục sẽ bị đảo loạn, ông ta cũng không giữ nổi chức quận thủ!

“Thiếu chủ, xin hãy nương tay!”

Đoạn Thiên Băng kêu lên.

“Quân đoàn trưởng Đoạn, hai người bọn họ hại ông, đáng chết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Thiếu chủ, tôi không sao, thả bọn họ đi.”

“Tôi không muốn liên lụy đến thiếu chủ, nếu không tôi vĩnh viễn không thể yên lòng!”

Đoạn Thiên Bằng liếc nhìn hai ba con Xuyên Vương, nói với Diệp Phàm.

“Ông đừng lo liên lụy tôi!”

Diệp Phàm nói.


“Thiếu chủ, thôi!”

Đoạn Thiên Bằng lắc đầu.

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu, nhìn về phía hai ba con Xuyên Vương: “Nể mặt quân đoàn trưởng Đoạn, hôm nay tôi tha cho các người một mạng!”

Nói xong hắn vứt hai ba con này xuống đất.

“Chúng ta đi!”

Diệp Phàm nói xong, quay người rời đi.

“Tên khốn, ngươi lợi hại thì sao chứ? Còn không phải không dám giết ta”

“Chờ đó, ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”

Quận chúa nhìn Diệp Phàm, kiêu căng ngạo mạn hét lên.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía quận chúa.