Bảy Vị Thần

Chương 24: Hẹn hò (5)



Hạ Băng nhìn hai người đàn ông này, chẳng mấy chốc đã hiểu ra được vấn đề.

Nhất Quan tính tình rất điềm đạm, hay nói cách khác là ôn hòa, tính nhẫn nhịn của anh cũng rất cao nên bình thường khó xảy ra trường hợp anh chủ động gây chuyện với người khác. Nhưng hiện tại, anh lại động thủ với hai người lạ mặt này, lại còn động thủ một cách dứt khoát không nể nang ai như vậy, chứng tỏ bọn họ đã làm ra hành động rất quá đáng nào đó trước.

Mà từ đầu đến giờ, chỉ có duy nhất một chuyện đã xảy ra mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hạ Băng liền tức điên lên.

Cô đường đường là đại tiểu thư của Hạ Công tước Hạ gia, vậy mà lại bị đám lưu manh này làm đứt dây áo bơi, lại còn là đứt những hai lần! Bọn chúng cắt đứt những hai dây áo của cô, nếu không phải cô may mắn phản ứng nhanh, vạt áo đã rơi xuống để lộ toàn bộ ngực trước mặt mọi người! Nếu không phải lúc nãy Nhất Quan phản ứng nhanh, vừa che chắn cho cô lại còn kịp thời bắt giữ bọn chúng…

Nghĩ đến Nhất Quan, Hạ Băng không khỏi có chút ngượng ngùng và bối rối. Lại nhìn thấy hai kẻ trước mặt này vẫn vùng vẫy không ngừng, cô liền chuyển mọi sự xấu hổ của mình thành tức giận, vung tay lên hung hăng ném bọn họ xuống bể bơi.

“Này, cô làm cái gì vậy hả?!” Tên nhân viên ban đầu trợn trắng mắt trước hành động ngang ngược của Hạ Băng, muốn tiến lên ngăn cản thì lại bị Nhất Quan ngăn lại.

Nhất Quan tuy rằng cũng có chút bất ngờ, nhưng Hạ Băng đã muốn tự mình trút giận, anh đương nhiên sẽ không phản đối.

Hắn ta vẫn còn cay cú với Nhất Quan, nay bị anh chặn lại liền trợn mắt hăm dọa, “Bọn mày cứ chờ đó! Quản lý sắp đến rồi, nhất định sẽ đem bọn mày đến đồn cảnh sát vì tội cố ý hành hung người khác!”

Nhất Quan cười khẩy, “Tôi chờ!”

Không bao lâu sau, quản lý trong lời tên nhân viên kia đã tới. Lúc ông ta đến, Hạ Băng vẫn đang hung hăng mà quăng quật hai người đàn ông ở trong nước, cảnh tượng thô bạo bi tráng như vậy khiến quản lý không khỏi rùng mình, vừa tức giận nhưng lại cũng cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô gái này phải tức giận đến mức làm ra hành động như thế vậy?

Quản lý không giống tên nhân viên kia, rất lý trí và nhanh nhạy, tuy rằng lúc này đập vào mắt ông là hình ảnh Hạ Băng gây chuyện với người khác, nhưng ông cũng không vì thế mà lập tức cho rằng Hạ Băng là người sai. Ông ta vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Băng, thầm nghĩ trước mắt cứ ngăn cô lại đã rồi tính.

Nhưng Nhất Quan vẫn còn ở đó, sao có thể để ông tiếp cận Hạ Băng? Quản lý thấy mình bỗng dưng bị ngăn lại, lúc này mới nhìn qua người thanh niên khác cũng đang có mặt tại hiện trường. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn ông ta liền giật nảy mình, kinh ngạc hô, “Nhất thiếu gia? Sao cậu lại ở đây?”

Câu hỏi của ông ta không có gì kỳ lạ, bởi vì thập đại gia tộc đều ở Kinh Đô. Hôm nay lại không phải cuối tuần, bỗng dưng thấy anh xuất hiện ở đây, ông ta tất nhiên không thể tránh khỏi kinh ngạc.

Nhất Quan nghe ông ta hỏi vậy thì hơi nhướng mày, cảm thấy nếu ông ta đã biết thân phận của bọn họ thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn, thái độ liền mềm xuống đôi chút, ôn hòa gật đầu, “Ông nhận ra ta?”

Quản lý tức khắc tươi cười lấy lòng nói, “Cậu là thiếu gia duy nhất của Nhất Công tước Nhất gia, sao tôi có thể không biết cậu chứ?”

“Vậy thì tốt,” Nhất Quan hài lòng gật đầu rồi nhìn ra phía sau, khẽ gọi, “Hạ Băng, dừng tay một chút, chúng ta qua đây giải quyết sự việc.”

Hạ Băng đã hành hạ hai người đàn ông kia được một lúc, tức giận lúc này cũng đã vơi, nghe anh gọi liền dừng tay lại, ném hai người kia lên bờ rồi tiến đến chỗ anh.

Lúc quản lý nghe Nhất Quan gọi Hạ Băng, trong lòng ông ta đã ngờ ngợ. Hạ Băng vừa quay lại, nhìn rõ được dung nhan của cô, ông ta liền có sự khẳng định trong lòng, cũng vội vàng tươi cười chào hỏi, “Hạ đại tiểu thư.”

Hạ Băng gật đầu coi như đáp lại, sau đó vào vấn đề chính, “Ông có thấy vết gì ở đây không, cả ở đây nữa?” Hạ Băng vừa nói vừa chỉ lên hai dây áo của mình.

Mặc dù đã dùng phép thuật để sửa lại nhưng không có nghĩa là nó không còn dấu vết nào cả. Vừa nhìn thấy vết nối trên dây áo, cảm giác xấu liền dâng lên trong lòng quản lý. Nếu đây là đồ bơi của cô, vậy chuyện đứt dây áo sẽ không liên quan gì đến bọn họ. Nhưng cô lại hỏi ông như vậy, chẳng lẽ đồ bơi này là cô thuê của bọn họ?

“Tôi có thấy, Hạ tiểu thư, chẳng lẽ… chất lượng đồ bơi của chúng tôi không tốt, lúc cô mặc đã bị… đứt?” Càng nói, sắc mặt ông ta càng trắng.

Sẽ không phải chất lượng đồ bơi của bọn họ có vấn đề, khiến cho Hạ đại tiểu thư bị lộ hàng rồi đấy chứ?

Hạ Băng thấy ông ta lo lắng như vậy thì hơi buồn cười, lắc đầu trấn an, “Không có, chất lượng đồ bơi của các ông rất tốt. Dây áo này bị đứt là do bọn chúng làm,” nói đến đây, cô nghiến răng nhấn mạnh, “Lại còn là đứt những hai lần!”

“Cô nói láo! Chúng tôi không có!” Một trong hai tên kia vừa nghe vậy thì vội vàng chối bỏ.

“Chúng tôi không biết gì cả! Cô có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì không thể vu oan cho chúng tôi! Nếu không chúng tôi sẽ kiện hai người tội phỉ báng và hành hung người khác!”

Hạ Băng tức đến bật cười, nhìn bọn họ nói, “Được, kiện đi, các ngươi cứ kiện thoải mái! Bằng chứng? Lời của Hạ tiểu thư ta chính là bằng chứng!”

Hai tên kia ban đầu chỉ là thấy Hạ Băng xinh đẹp nên mới nổi lên tâm tư trêu đùa mà thôi, không hề ngờ được rằng bọn họ sẽ chọc trúng một đại tổ tông như vậy. Nay biết thân phận của cô là tiểu thư quý tộc nào đó, bọn hắn hối hận không thôi. Nhưng chuyện cũng đã lỡ, bọn hắn lại đắc tội với quý tộc, hiện tại bọn hắn chỉ có thể cắn răng thà chết cũng không nhận.

“Cô ỷ thế hiếp người!”

“Ỷ thế hiếp người thì thế nào? Nếu các ngươi không làm ra chuyện quá đáng như vậy, ta việc gì phải ỷ thế hiếp người?!”

Nhất Quan thấy Hạ Băng lại tức giận thì nắm lấy tay cô an ủi. Tay đột ngột bị nắm lấy, Hạ Băng giật mình nhìn sang thì thấy anh nhẹ nhàng cười nói, “Đừng tức giận, tức giận sẽ xấu đấy. Giao cho tớ, được chứ?”

Lời nói như dỗ con nít của anh khiến Hạ Băng có chút ngượng ngùng xấu hổ, bao nhiêu tức giận đều bay biến, thẹn thùng gật đầu.

Nhất Quan bước lên phía trước, lúc đối mặt với hai kẻ kia, vẻ ôn hòa trên mặt anh biến mất, thay vào đó là tức giận và lạnh lẽo, “Hạ Băng không hề quen các ngươi, nếu không phải các ngươi cố ý làm đứt dây áo bơi của cô ấy ở giữa chốn đông người những hai lần, việc gì cô ấy phải ỷ thế hiếp người để đổ lỗi cho các ngươi?”

Thấy bọn chúng há miệng, Nhất Quan liền tiếp tục, “Đừng nói là dây áo tự đứt, bởi vì chỉ cần nhìn dấu vết trên dây áo của Hạ Băng, chúng ta đều sẽ phân biệt được rốt cuộc là tự đứt hay là bị ngoại lực tác động chặt đứt. Cũng đừng nói là do người khác làm, bởi vì lúc sự việc xảy ra vừa vặn chỉ có hai người các ngươi mà thôi. Cũng đừng nói là do nhân viên làm, bởi vì sẽ không trùng hợp như vậy có những hai hung thủ. Nhân viên đều có nơi trực riêng, mà hai lần xảy ra chuyện lại ở hai nơi khác nhau, sao có thể là do nhân viên làm được chứ?”

Thấy bọn chúng há hốc mồm, Nhất Quan nhếch môi cười, “Nhưng các ngươi lại có thể nói là do người còn lại làm, bởi vì chuyện này chỉ cần một người cũng làm được.”

Vừa nghe vậy, bọn chúng theo bản năng quay đầu nhìn nhau, trong ánh mắt bỗng dâng lên tia tính toán và dè chừng đối phương.

Nhưng Nhất Quan cũng không để cho bọn chúng đưa ra quyết định mà cười khẩy nói tiếp, “Nhưng mà các ngươi lại đi cùng nhau, cho dù thực sự chỉ có một người động tay, chẳng lẽ người còn lại không biết gì sao? Cho nên, ta vẫn thích bắt cả hai ngươi lại hơn. Những lời ta nói vừa rồi thực ra chỉ là suy luận, đúng là không có chứng cứ đấy, nhưng mà bọn ta lại cứ thích ỷ thế hiếp người như vậy, các ngươi còn có thể làm được gì?”

Quay sang nhìn quản lý, thái độ của Nhất Quan ôn hòa lịch sự hơn, nói với ông, “Phiền ông đem hai người họ đến đồn cảnh sát, cứ nói lại những gì ta vừa nói. Nếu bọn họ cứ nhất quyết phải có chứng cứ, vậy thì cứ nói Hạ gia và Nhất gia chúng ta chính là chứng cứ!”

Quản lý tức khắc vâng vâng dạ dạ, hứa hẹn sẽ giải quyết tốt chuyện này rồi kêu nhân viên đem theo hai tên kia đi cùng mình. Tên nhân viên ban đầu hùng hổ với Nhất Quan lập tức xung phong, vội vàng lôi kéo hai tên kia rời đi. Đùa chứ, hắn không ngờ thân phận của hai người này cao như vậy, hiện tại chỉ có thể nhiệt tình một chút coi như lấy công chuộc tội, đồng thời cũng nhanh một chút rời khỏi nơi này, tránh cho bọn họ nhớ đến hắn lại xử luôn cả hắn.

Nhất Quan và Hạ Băng nào có nhỏ nhen như vậy. Tuy rằng thái độ của nhân viên lúc trước có không tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là vì bọn họ làm sai quy định trước, anh ta lên tiếng nhắc nhở cũng là đúng lý hợp tình.

Đợi bọn họ tản đi, Hạ Băng hai mắt long lanh nhìn anh khen ngợi, “Nhất Quan, vừa rồi trông cậu ngầu lắm đấy!”

Vẻ lạnh lùng sắc bén trước đó lập tức biến mất trước câu nói của cô, Nhất Quan không khỏi thẹn thùng, hơi xấu hổ gãi đầu hỏi, “T--thật sao?”

Hạ Băng phì cười, gật gật đầu, “Thật! Ngầu lóa mắt luôn!”

Nhất Quan cười cười, xấu hổ nắm lấy tay cô kéo đi, đánh trống lảng, “Không phải lúc nãy cậu bảo muốn chơi nữa sao? Đi, đi xếp hàng!”

Hạ Băng bị anh lôi kéo chỉ cười hì hì. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong tâm cô chợt dâng lên cảm giác ấm áp và an tâm. Tốc độ dưới chân bỗng tăng nhanh bắt kịp theo anh, đi ngang hàng với anh, cô nghiêng đầu nhìn anh cười đáp, “Được, chúng ta đi chơi tiếp!”