Bể Cá

Chương 17: Bánh ngọt



Thật không công bằng, rõ ràng tối qua người mệt nhất là cô mà hôm nay lại phải dậy sớm đi làm. Khi bước vào khoang tàu rồi ngồi xuống, cô chẳng khác gì cái xác không hồn.

Buổi sáng trong lúc làm việc, cô nhắn cho Cát Tư Ni hai chữ —— hãm lìn, sau đó xóa cô ta đi. Cô không hiểu vì sao cô ta lại có ý xấu với mình, mà suy cho cùng hai người cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục duy trì mối quan hệ.

3 giờ chiều, Mạnh Ngọc nhắn tin báo rằng anh có việc gấp phải đi công tác, anh đã mua thức ăn và để sẵn trong tủ lạnh cho cô.

Chắc chẳng có ai như cô, người ta lên giường xong thì đều ôm ấp hôn hít cháy bỏng, đến lượt cô thì lại cô đơn lẻ bóng.

Tối đến về nhà quá rảnh rỗi, cô bèn chuẩn bị làm bánh ngọt để viết công thức.

Nhắc tới chuyện này, cô từng đăng ký tài khoản trên một app ẩm thực, bình thường rảnh rỗi sẽ lên đó ghi chép công thức. Qua hai năm, cô cũng có hơn chục nghìn fan, song gần đây bận yêu đương nên đã lâu không đăng trạng thái mới.

Quả nhiên, cô vừa mở app ra đã nhận được rất nhiều thông báo giục cô đăng bài viết mới. Trong hộp thư cũng có mấy chục tin nhắn, có tin nhắn quấy rầy mà cũng có tin nhắn hỏi thăm của fan, ngoài ra còn có —— tin nhắn của biên tập.

Món ngon – Thu Thu: Chào cô Oui. Ứng dụng của chúng tôi đang lên kế hoạch làm tạp chí điện tử và muốn đưa nội dung món “Cua rang muối ớt tỏi” của cô vào. Nếu cô chấp nhận thì cô có thể để lại phương thức liên hệ rồi chúng ta trao đổi được không?

Suy nghĩ đầu tiên của cô là có phải lừa đảo hay không, song khi nhìn thấy chứng nhận chính thức bên ảnh đại diện của đối phương thì cô gửi số WeChat của mình qua, không lâu sau WeChat nhận được lời mời kết bạn.

Đối phương gửi sticker chào hỏi sang.

Oui: Chào cô. Không biết tôi có phải cung cấp thêm gì cho bên cô không nhỉ?

Thu Thu: Bên chúng tôi hy vọng cô có thể cung cấp video và ảnh kèm theo một đoạn văn giới thiệu. Tiền thưởng cho video là 1500, ảnh và đoạn văn là 800, tổng cộng là 2300. Tuy nhiên, nội dung phải đảm bảo do cô tự sáng tác và chưa đăng tải ở bất cứ đâu.



Oui: Được, khi nào thì các cô cần?

Thu Thu: Nếu được thì tốt nhất là trước thứ hai tuần sau vì tôi còn phải trình lên để xét duyệt.

Oui: Ok, mấy hôm nữa tôi làm xong sẽ gửi cho cô.

Thu Thu: Tốt quá, đến lúc đó có lẽ phiền cô gửi ảnh tới, tôi trình lên cho chủ quản xét duyệt rồi gửi lại hợp đồng cho cô.

Oui: Được được.

Trong lúc làm bánh ngọt, Du Dực gửi tin nhắn cho anh: “Anh xem em giỏi chưa này, em đã kiếm được khoản tiền đầu tiên bằng tài năng nấu nướng của mình đấy.”

“Em làm đầu bếp hả?”

“Đương nhiên không phải!” Cô kể lại cho anh từ đầu đến cuối.

“Không phải lừa đảo chứ?” Sau khi nghe kể xong, suy nghĩ đầu tiên của anh rất giống với cô.

“Chắc là không đâu?” Cô còn phải tìm hiểu về công ty kia đã: “Cho dù bị lừa thì em cũng chỉ thiệt hại mất một con cua thôi.”

“Anh còn chưa được ăn.” Anh gửi icon đứa trẻ tức giận.

“Bao giờ đến sinh nhật anh em sẽ nấu cho.”

“Nếu anh đoán không nhầm thì sinh nhật của anh sẽ vào tháng 7 năm sau nhỉ?”

“Đúng rồi, lúc đấy không có cua đâu.”

“Trọng điểm không phải là năm sau ư?”

“Em chỉ đùa anh chút thôi, nếu anh muốn ăn thì bao giờ về em sẽ nấu cho anh.”

“Anh còn muốn ăn bánh tart trứng nữa.” Anh gửi icon hai tay chỉ vào nhau.

Hôm bữa cô làm mười hai cái bánh tart trứng, vốn định mang sáu cái cho đồng nghiệp thì lại bị anh “Vô tình” ăn hết. Khi đó Du Dực còn lo anh ăn nhiều như vậy sẽ bị bệnh, ngờ đâu đối phương vẫn tung tăng nhởn nhơ không có chuyện gì. Mot



Cô phát hiện ra Mạnh Ngọc rất thích ăn đồ ngọt. Anh là người mà mỗi lần đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt đều sẽ đứng ngoài tủ kính nhìn vào với vẻ thèm thuồng.

“Em muốn tặng quà sinh nhật là gì?” Từ tuần trước anh đã hỏi cô vấn đề này, rõ ràng sinh nhật cô rơi vào tận tháng mười hai.

“Nào có ai hỏi thẳng người ta như thế, chẳng phải quà sinh nhật luôn vui vẻ bất ngờ sao?”

“Anh sợ em chỉ có bất ngờ chứ không vui vẻ.” Thật sự.

“Vậy thì mua cái gì thực tế một chút?”

“Em thiếu gì nhỉ? Tủ lạnh? Máy giặt? Điều hòa?”

“Cảm ơn anh, những thứ này còn rất tốt nên không cần đổi đâu. Lần sau rồi tính vậy, bánh ngọt của em được nướng xong rồi.”

“Bánh ngọt gì đó??? Vì sao nhân lúc anh không ở nhà em lại nướng bánh ngọt?? [Tủi thân] [Tủi thân] [Tủi thân]”

“Bánh dâu tây ạ.”

“[Tủi thân] [Khóc to] [Tủi thân]”

Để an ủi tâm hồn tổn thương của anh, Du Dực còn gửi cho anh quá trình mình làm bánh ngọt.

“Sao em không làm streamer ẩm thực nhỉ??”

“Chắc gì em làm đã có người xem.”

“Nếu không em thử đi, nhỡ đâu lại nổi tiếng thì sao.”

“Vậy thì mai em phải mua vé số, nhỡ đâu em trúng nhỉ.”

Nói vậy thôi, chứ thật ra trước đây cô cũng từng có suy nghĩ đó. Hiện tại có rất nhiều nền tảng xã hội, cô cũng biết quay phim, chụp ảnh, cắt ghép biên tập, chẳng qua do công việc quá bận rộn nên không có động lực làm, kế hoạch cứ thế dừng lại.

Thôi, tóm lại cứ đi bước nào tính bước nấy, bức tường thành cũng không phải xây nên trong một ngày.



Du Dực là một người làm việc nhanh chóng, ngay ngày hôm sau cô đã mua nguyên liệu nấu ăn về quay video và chụp ảnh, sau đó gửi đi.

Không lâu sau biên tập nhắn lại.

“Cô quay đỉnh thật đấy! Chủ quản của chúng tôi đã duyệt luôn rồi, cô từng học chụp ảnh chuyên nghiệp hả?”

“Cũng không hẳn là chuyên nghiệp, ngành học trước đây của tôi có vài nét tương quan nên hiểu được một số.”

“Trông chuyên nghiệp thật, tôi còn tưởng mình đang xem phim về món ăn cơ.”

“Được duyệt là tốt rồi, nếu không có gì cần sửa thì tôi gửi qua hòm thư cho cô nhé.”

“Được được, lần sau có cơ hội tôi sẽ hợp tác với cô tiếp, cô quả là một tay cừ khôi!”

“Ok, hy vọng còn có cơ hội hợp tác ~”

Đối phương nhanh chóng gửi hợp đồng và tiền đặt cọc tới.

“Số còn lại sau khi ra tạp chí chúng tôi sẽ chuyển cho cô nhé.”

“Ừ, không vấn đề gì.”

Khoản tiền này kiếm được khá nhẹ nhàng lại nhanh hơn học phí dạy trong một buổi của cô nhiều. Bảo sao mọi người đều tranh nhau đi làm người nổi tiếng trên mạng.