Bé Chân Ngắn

Chương 5



Tối nay Tạ Dịch có một cuộc họp đột xuất, phỏng chừng sẽ tăng ca đến chín giờ.

Anh nhớ hôm nay Kiều Thẩm không phải ở lại trông tiết tự học buổi tối, tầm năm giờ chiều đã tan tầm, vì vậy anh lấy di động ra gửi tin nhắn cho cậu, nói hôm nay anh không đến đón cậu được, dặn cậu tự bắt xe về nhà.

Kiều Thẩm nhắn lại một khuôn mặt tươi cười, nói anh đừng làm việc quá sức.

Cuộc họp kéo dài đến mười giờ, gần đây Tạ Dịch đang theo một hạng mục, có lẽ mấy ngày tới vẫn phải tăng ca.

Ra khỏi công ty, Tạ Dịch mới nhớ ra mình chưa ăn tối, chiếc bụng đói đang kêu gào kháng nghị, anh chuẩn bị đi quán ăn nhanh phục vụ 24 giờ cạnh công ty ăn gì đó, ai ngờ vừa ra cửa đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

“Kiều Thẩm, sao em còn chưa về nhà?” Tạ Dịch ngạc nhiên, đáng ra cậu đã tan làm lâu rồi.

Kiều Thẩm nghe thấy giọng anh, bóng lưng gầy gò có chút luống cuống.

Tạ Dịch tiến lên vài bước mới nhận ra vừa rồi cánh cửa công ty chặn mất tầm mắt của anh, vây trước mặt Kiều Thẩm là bốn alpha trông có vẻ lưu manh, anh lại gần, tin tức tố vô cùng gay mũi.

Mặc dù Kiều Thẩm là beta, không ngửi thấy tin tức tố alpha, nhưng Tạ Dịch vẫn không vui. Tính chiếm hữu trời sinh của alpha không chỉ thể hiện với mỗi omega, huống chi beta này còn là người vợ đã lĩnh giấy chứng nhận của anh.

Tạ Dịch không hiểu tại sao bốn alpha này lại phóng tin tức tố với một beta, chỉ là theo bản năng chắn trước mặt, bảo hộ vợ mình phía sau, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ.

“Chết tiệt! Này không phải Tạ Dịch sao? Gặp quỷ!” Bốn alpha nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ, lập tức quay người bỏ chạy.

Tạ Dịch cảm thấy kì lạ, anh còn chưa làm gì, bốn alpha kia đã chạy mất tăm rồi? Vừa định tiến lên hỏi một câu, Kiều Thẩm đã vươn tay kéo anh lại.

“Đừng đuổi theo, em không sao.” Kiều Thẩm nắm chặt tay Tạ Dịch, vẻ mặt có chút thống khổ.

“Em làm sao vậy?” Tạ Dịch nhận ra cậu có gì đó không đúng.

Sau khi tin tức tố alpha cay nồng tan biến, trong không khí dường như thoang thoảng mùi sữa, Tạ Dịch nhíu nhíu mày.

“Em… em hơi không thoải mái.” Vẻ mặt Kiều Thẩm hiếm khi bối rối, đưa tay lên sờ cổ mình một cách mất tự nhiên, “Chắc là lạnh quá, anh…anh cho em mượn khăn quàng cổ đi.”

Nói xong không đợi Tạ Dịch đồng ý, đã tháo khăn trên cổ anh, quấn quanh cổ mình, che đi nửa khuôn mặt ửng hồng.

Tạ Dịch không tức giận, chỉ cảm thấy Kiều Thẩm thật đáng yêu, lập tức quên truy cứu mùi sữa nhàn nhạt trong không khí.

Anh không hề nhận ra, hương vị này kì thật có chút quen thuộc.