Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 174



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 174:

 

“À..” Tay trái của cô đặt lên bàn tay phải, hơi chột dạ nhìn mẹ: “Con… chỉ là đeo chơi mà thôi, đã mua từ hai hôm trước rồi. Con thấy các bạn học cũng đeo, thấy đẹp cho nên mới.. “

 

Theo bản năng, cô muốn nói dối mẹ.

 

Bây giờ những loại chuyện như thế này, cô không hy vọng mẹ còn phải lo lắng cho mình nữa. Chuyện của cô và chú ba… đợi đến khi tinh thân của cô khá lên một chút thì cô nhất định sẽ chính miệng nói ra.

 

Làm sao Lâm Vân Thanh không biết Du Ánh Tuyết đang nói dối cơ chứ?

 

Mặc dù hai người đã xa cách nhiều năm như vậy nhưng những thói quen nhỏ nhặt trước kia, cô đều không hề thay đổi.

 

Bà ấy thầm thở dài một hơi, sau đó cũng không vạch trần cô mà chỉ hỏi: “Ánh Tuyết, nếu như mẹ xuất hiện, mẹ hy vọng con có thể đi theo mẹ, ở bên cạnh mẹ. Con có đồng ý không?”

 

“Đương nhiên rồi, đương nhiên con muốn ở bên cạnh mẹ, con còn phải chăm sóc mẹ nữa mà.” Dường như Du Ánh Tuyết không hề do dự mà đáp ứng.

 

 

“Bây giờ Chương trình đại học của con rất thoải mái, con có thể dùng thời gian rảnh để đi làm thêm. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm tăng thêm gánh nặng cho mẹ đâu, hơn nữa con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt mà”

 

Khóe mắt Lâm Vân Thanh hơi ướt ướt.

 

“Ánh Tuyết của chúng ta đã trưởng thành thật rồi”

 

Bà ấy vui mừng vỗ tay Du Ánh Tuyết: “Vậy… hôm nay mẹ sẽ xuất viện”

 

“Xuất viện?” Du Ánh Tuyết kinh ngạc.

 

“Ừm, mẹ đã gọi điện thoại hỏi thăm chủ nhà trước kia của chúng ta rồi.

 

Người ta nói khách trọ vừa mới chuyển đi vào hai ngày trước nên mẹ muốn nhanh chóng chuyển vào”

 

“Nhưng mà bây giờ sức khỏe của mẹ vẫn chưa tốt, không thể di chuyển được đâu.”

 

“Không sao cả, bác sĩ cũng nói chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe thì có thể bình phục mà. Đến lúc đó, con tiếp tục đọc sách của con, mẹ lấy số tiên còn dư mời người giúp việc nào đó rẻ một chút, không làm trễ nải việc học tập của con đâu”

 

“Nhưng mà…”

 

“Mẹ đã thu xếp đồ đạc xong cả rồi, con không cần khuyên mẹ nữa” Lâm Vân Thanh liếc nhìn Du Ánh Tuyết: “Hơn nữa chúng ta cũng không thể vẫn luôn làm phiền người nhà họ Kiêu mà”

 

Kiều Phong Khang để tâm đến cô, Lâm Vân Thanh cũng đã cảm nhận được.

 

Nhưng mà càng để tâm thì trong lòng bà ấy càng hoảng loạn, tất cả những tâm tư của anh đều đặt lên người Du Ánh Tuyết. Bà ấy nghĩ đến lời uy hiếp tối hôm qua của bà cụ thì khủng hoảng trong lòng càng lớn hơn.

 

Du Ánh Tuyết còn muốn khuyên bảo nữa, dù sao thì bây giờ di chuyển cũng không phải là chuyện tốt. Thế nhưng ý định của Lâm Vân Thanh đã quyết, cô cũng không còn cách nào khác.

 

“Ánh Tuyết, ngoại trừ việc này ra thì con phải đồng ý với mẹ một chuyện”

 

Sắc mặt Lâm Vân Thanh hiện lên vẻ nghiêm túc.

 

“Chuyện gì?”

 

“Lấy cái đó ra đi” Bà ấy giật giật chiếc nhãn kia.

 

Du Ánh Tuyết ngẩn ra: “Mẹ, con…”

 

“Ý của mẹ là gì, trong lòng con rất rõ. Ánh Tuyết, nói trắng ra thì mẹ không hy vọng con có bất cứ quan hệ gì với Kiêu Phong Khang cả” Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Vân Thanh càng nặng nề hơn: “Mẹ rất quan tâm đến con, nếu như con cũng quan tâm mẹ thì nghe mẹ lần này đi”

 

Ngón tay Du Ánh Tuyết cong lại thật chặt, cô không hề tháo xuống mà ngược lại càng nắm chặt hơn.

 

“Mẹ, anh ấy đối với con rất tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt mà… Chuyện chân mẹ bị thương cũng không phải do anh ấy làm, hơn nữa anh ấy.. “

 

Cô cố gắng giải thích, muốn khiến mẹ thay đổi ấn tượng về anh.

 

Người đàn ông kia, nếu như mẹ hiểu rõ thì nhất định sẽ thích anh thôi!

 

“Nếu như con không muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy, mẹ hiểu mà…”

 

Giọng nói Lâm Vân Thanh ẩn hiện chút run rẩy.

 

Bà ấy khẽ hít sâu một hơi, trong đầu đều là dáng vẻ hùng hổ của bà cụ kia. Bà ấy cũng muốn tác thành cho Du Ánh Tuyết, bởi vì bà ấy hiểu rất rõ mùi vị khổ sở vì tình yêu.

 

Nhưng mà… vừa nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ của bà cụ thì bà ấy hoảng hốt nói.