Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 222



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 222:

 

“Ừm” Du Ánh Tuyết gật đầu nói: “Tất cả tôi đều thích, nhìn đều đẹp mắt. Chỉ là chú mua nhiều quá”

 

“Không nhiều đầu, còn để mặc thay đổi” Kiều Phong Khang nói nhẹ động viên cô theo thói quen. Anh ước mình có thể cầm mọi thứ mang đến trước mặt cô.

 

“Thực ra thì rất lãng phí. Tôi ..” Khi nói điều này, cô hơi dừng lại.

 

Kiều Phong Khang nhìn thấy những ngón tay gầy guộc của cô đang lướt đường dây điện thoại qua màn hình, nhìn cô như thế này thật dễ thương.

 

Nhưng…

 

Tình cảm chỉ nhất thời lưu lại trong lồng ngực. Ngay sau đó, những gì cô nói khiến tâm trạng anh chùng xuống, giống như một nắm đấm nặng nề đập vào ngực anh.

 

“Tôi chỉ sống ở đây vài tháng nữa , một số bộ quần áo không thể mặc khi mang thai.”

 

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, trong người của Kiều Phong Khang chợt lạnh đi.

 

Nghe điện thoại, hơi thở anh dồn dập.

 

Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được điều này, ngón tay cô khẽ siết chặt lại.

 

“Tùy em, em không thích thì vứt đi!” Cuối cùng Kiều Phong Khang chỉ để lại một câu như vậy, so với vẻ dịu dàng vừa rồi thì giọng điệu của anh lạnh hơn rất nhiều.

 

Không đợi Du Ánh Tuyết nói gì, anh đã là người đầu tiên cúp điện thoại.

 

Điện thoại bị ném trở lại bàn một cách nặng nề.

 

Anh nhìn vào màn hình, cảm thấy bất lực. Cả người mệt mỏi chìm vào chiếc ghế lớn.

 

Cuối cùng, anh cũng lấy điều khiển từ xa và tắt màn hình đi.

 

Du Ánh Tuyết biết rằng cô có lẽ đã thực sự khiến anh không vui.

 

Trong lòng cô đang suy nghĩ.

 

Nhưng vẫn phải trả lại những bộ đồ xinh đẹp này.

 

 

Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

 

Đến mười một giờ đêm, Du Ánh Tuyết cảm thấy đói.

 

Đói bụng khó chịu, Du Ánh Tuyết không nhịn được đứng dậy xuống giường đi vào bếp.

 

Có chuyển động ngoài cửa, Kiều Phong Khang nghe thấy tiếng bước chân cô. Nghe thấy có âm thanh phát ra từ phòng bếp, anh mới ra khỏi giường đi ra ngoài.

 

Trong bếp có ánh sáng. Cô đang đeo tạp dề, nấu bánh bao cho mình. Dưới tạp dề là bộ quần áo sản phụ hôm nay anh mua.

 

Thực tế, bây giờ cô rất gầy. Quần áo bà bầu trên người rộng lùng bùng, cả người càng thêm mảnh khảnh, nhìn không ra dáng dấp của một người phụ nữ mang thai chút nào.

 

Sợ làm phiền cô, anh lại trốn vào cửa phòng, không bật đèn trong phòng khách, anh lặng lẽ đứng dựa vào ghế sô pha và nhìn chằm chằm đầy lo lắng Vào ban đêm, không gian rất tĩnh lặng.

 

Cảm giác này nhìn từ xa, anh thật sự cảm thấy thật đẹp.

 

Không biết qua bao lâu, dường như cuối cùng bánh cũng đã chín.

 

Cô tắt lửa một cách khéo léo và bước ra khỏi bếp với một tô bánh canh và bánh bao. Rõ ràng là rất nóng, cô vừa đi vừa thổi. Sợ cô bị bát canh làm bỏng, Kiều Phong Khang cau mày, đi ra từ góc tối “Hả?”

 

Du Ánh Tuyết bị bóng dáng đột ngột làm cho kinh ngạc, cô giật mình toát mồ hôi lạnh. Chiếc bát trong tay cô không giữ vững, rơi xuống nền nhà kêu “xoảng” một tiếng.

 

Cô lùi lại một cách nhanh chóng trong vô thức, nhưng chân cô vẫn bị vấp. Nước canh bắn tung tóe ngay lập tức khiến cô bị bỏng.

 

“Chết tiệt!”

 

Không ngờ anh lại khiến cô bị dọa Sợ!

 

Kiều Phong Khang bực bội hoảng hốt, lập tức bật đèn lên.