Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 325



Chương 325:

 

“Anh… Không thấy nóng à?” Du Ánh Tuyết khàn giọng hỏi, nhưng ngay sau đó lại hận không thể cắn đứt lưỡi. Lúc này thì chi bằng đừng nói gì hết!

 

“Thế này thì mới không bị cảm” Anh lại thản nhiên đáp. Nói rồi, anh còn quấn chăn chặt hơn một chút, khiến cô không thể không cuộn mình trong lòng anh.

 

Du Ánh Tuyết miệng khô lưỡi khô, ngay cả trán cũng rịn mồ hôi. Không bị cảm lạnh thì chắc cũng bị cảm nắng mất.

 

“Nhất định phải quấn chặt cỡ này à?” Cô lại hỏi.

 

“Ừ”

 

“… Nhưng tôi nóng lắm” “Tôi lạnh”

 

Du Ánh Tuyết không nói lại anh. Không, phải nói đúng hơn là cô không đánh lại anh, vừa định giãy dụa thì hai tay đã bị anh giữ chặt, cường thế kéo qua vòng bên eo anh. Hơi thở của cô tràn đầy mùi trên người anh, lòng bàn tay cũng bị nhiễm hơi ấm của anh. Tất cả… Đều là những thứ mà cô từng hoài niệm, cho rằng mình sẽ không thể cảm nhận được nữa…

 

Trong lòng cô bỗng trào ra cảm giác cay đắng, thế là cô đành buông xuôi, gác cằm lên vai anh, nhớ đến chuyện mình rời đi bốn năm, anh và Lăng Ái Xuyên đã ở bên nhau bốn năm, bây giờ còn đến đây trêu chọc mình, khiến cô không nhịn được nổi lên oán khí. Hoặc có thể nói là… Lòng ghen tỵ.

 

Sống mũi cô cay xè, đột nhiên cúi đầu, há mồm ngậm vai anh, sau đó cắn một phát.

 

Kiều Phong Khang khẽ run lên, tình cảm phức tạp tràn ngập trong đôi mắt. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, không kéo Du Ánh Tuyết ra mà năm ngón tay xuyên qua mái tóc cô, đặt lên gáy ôm cô vào lòng mình, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận được sự tồn tại chân thật này.

 

Cô… Đã trở lại rồi… Lại về đến trong lòng anh, không có cảm giác nào chân thật hơn, kích động hơn lúc này.

 

Cảm xúc của Du Ánh Tuyết như bị vòng tay triền miên này đốt cháy. Tải thân, khó chịu, đau đớn, cùng với không kìm nén được ùa vào lòng, khiến cô không nhịn được muốn trút hết ra. Du Ánh Tuyết hít mũi, đột nhiên vươn tay ôm cổ Kiều Phong Khang.

 

Kiều Phong Khang run lên, hơi thở trở nên nặng nhọc, nắm lấy cằm cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt bốc lửa như muốn đốt cháy cô, cũng muốn đốt cháy bản thân.

 

Du Ánh Tuyết miệng khô lưỡi khô, bất giác dời mắt về phía đôi môi mỏng của anh. Nụ hôn đêm hôm đó diễn ra lúc cô đang mơ màng nên không cảm nhận được… Nụ hôn của bốn năm sau sẽ có cảm giác như thế nào?

 

Lông mi của cô run rẩy, đôi mắt ướt át.

 

“Ánh Tuyết, tôi nhớ rõ tối hôm trước tôi đã nhắc em rồi, nhìn đàn ông bằng đôi mắt quyến rũ này thì sẽ phải tự chịu trách nhiệm” Kiều Phong Khang nói.

 

Giọng Kiều Phong Khang khàn khàn ẩn giấu dục vọng.

 

Song Du Ánh Tuyết lại không dời mắt, không biết là cố ý hay vô tình mà nhẹ nhàng thè lưỡi liếm môi dưới: “Sẽ có hậu quả gì?”

 

Động tác vô tình lại khiến người đàn ông căng cứng cả người, ánh mắt như bốc lửa. Đôi môi đỏ ửng của cô gái bị thấm ướt trông như một trái đào mật tươi ngon, khiến người ta muốn âu yếm. Kiều Phong Khang thở dốc một tiếng, nghiêng người đè lên người cô. Bốn mắt nhìn nhau, đều chứa đầy đủ loại tình cảm khó nói thành lời.

 

Hơi thở của hai người đều rối loạn. Không chờ Du Ánh Tuyết hoàn hồn, đôi môi khêu gợi của Kiều Phong Khang đã hạ xuống. Hai ngọn lửa vừa chạm vào nhau, Du Ánh Tuyết đã không nhịn được thở dốc, hai tay khẩn trương siết chặt chăn, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt vỏ chăn.

 

Kiều Phong Khang đang định điên cuồng hôn môi để giải tỏa áp lực bốn năm nay, nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên. Tiếng chuông vang lên đột ngột như chiếc chày đập nát dục vọng giữa hai người. Ít nhất khiển Du Ánh Tuyết tìm lại một chút lý trí.

 

Rốt cuộc họ đang làm gì vậy? Rõ ràng anh đã bạn gái, mà mình… Cũng đã có Tần Nguyên rồi…

 

Cho dù cô còn chưa thích nghi với thân phận bạn gái của Tần Nguyên, nhưng dù gì tối hôm đó cô cũng đã gật đầu rồi, bây giờ cô lại làm loạn với Kiều Phong Khang, một người đàn ông đã có bạn gái, trong phòng khách sạn.

 

Cô buồn bực tỉnh lại, lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại… Của anh đang kêu..”

 

“Đừng quan tâm đến nó” Kiều Phong Khang không muốn bị gián đoạn, đôi môi nóng bỏng vẫn cọ xát, muốn tìm lại môi cô.

 

Du Ánh Tuyết dùng sức bắt mình tỉnh lại, đẩy vai anh ra: “… Anh nghe điện thoại trước đi, có lẽ là tìm anh có việc gấp”

 

“Em ồn quá!” Cô gái này, bốn năm không gặp mà lại trở nên ngốc hơn à? Ngay cả hôn mà cũng không biết chuyên tâm. Anh nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, nhưng dục vọng vẫn chưa biến mất nên trông anh gợi cảm vô cùng, khiến Du Ánh Tuyết gần như lại đắm chìm trong đó. Có trời mới biết cô nhớ nụ hôn và vòng tay của anh biết nhường nào…

 

Nhớ đến mức đau lòng, cơn đau ăn sâu vào cốt tủy, xâm nhập vào trái tim…

 

Nhưng đối phương lại không biết điều, tiếng chuông vẫn reo lên. Điện thoại của Kiều Phong Khang bị ném trên sofa nên Du Ánh Tuyết vươn tay ra sờ soạng đã tìm thấy.