Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 370



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 370:

 

Anh không những không bảo cô ở lại mà sau một nụ hôn lên môi cô, anh nói: “Đến lúc đó, anh sẽ tiễn em đi. Hãy Hà Cảng nghỉ ngơi thật tốt, em biết không?”

 

Du Ánh Tuyết im lặng.

 

Cái quái gì thế! Còn tưởng rằng anh ấy sẽ giữ mình. Nhưng, kết quả là..

 

Thì ra chỉ có cô không nỡ rời xa anh, nhưng anh không cảm giác được, Hơn nữa còn bảo sẽ tự mình tiễn cô đi!

 

Thật quá đáng! Cô bỏ tay ra và trượt khỏi chân anh.

 

Cô cố tình ủ rũ vẻ mặt, cố ý bày ra vẻ khó chịu, rất khó chịu.

 

Quả nhiên, cổ tay nóng ran, ngay sau đó, lại bị kéo đến ngồi trên đùi anh.

 

Anh hơi cúi đầu. Đầu mũi áp vào cô. “Em muốn ở lại đến vậy à?”

 

“Không hề! Em không đợi qua Tết nữa, ngày mai em sẽ đi luôn!” Du Ánh Tuyết tức giận.

 

Cô cố cứng miệng. Anh cười.

 

“Này, bây giờ khắp mặt em đều viết đầy chữ “không nỡ xa anh” đấy” Anh nói, trượt những ngón tay dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Đầu ngón tay nóng rực cùng giọng nói trầm thấp đột nhiên càng làm nóng thêm vào bầu không khí.

 

Dưới trời tuyết trắng xóa, giao thừa cuối cùng cũng đã đến.

 

Du Ánh Tuyết thức giấc vì tiếng pháo nổ. Cô mở rèm cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài phủ một màu trắng xóa.

 

Kiều Phong Khang cuộn cô lại trong vòng tay anh và kéo chăn bông lần nữa, sợ cô bị cảm lạnh.

 

“Đi ngủ đi. Hôm nay không có việc gì.”

 

 

Du Ánh Tuyết cũng rất vui. Nằm trong vòng tay anh cũng hạnh phúc.

 

Tiếng chuông điện thoại di động phá tan buổi sáng yên tĩnh của hai người. Đó là điện thoại di động của anh ấy.

 

Tay cô chạm vào đầu giường, đưa điện thoại tới cho anh. Cô vô tình lướt qua màn hình, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho anh. Người gọi đến là mẹ anh.

 

Kiều Phong Khang liếc cô một cái, cúi đầu ôm cô chặt hơn.

 

Anh nhận điện thoại của bà cụ. “Alo? Một lúc lâu, bà cụ Kiều không lên. tiếng, Kiều Phong Khang cũng im lặng. Thật lâu sau, bà cụ mới nói: “Bữa tối nay là bữa cơm đoàn viên, trở về cùng nhau ăn bữa cơm. Mọi người trong nhà đều đến”

 

Ngày 30 Tết. Anh ấy không có lý do gì để từ chối.

 

“Con biết rồi.”

 

“Còn nữa… Đưa Lăng Ái Xuyên đến cùng đi, hai đứa cũng bên nhau được thời gian dài rồi… Nếu hai đứa ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối”

 

“Việc này, để buổi tối rồi nói sau.” Giọng của Kiều Phong Khang trở nên cứng rắn hơn. Rõ ràng, anh không thích chủ đề này.

 

Bà cụ nghe giọng điệu này thì không nói thêm gì nữa.

 

Sau khi nói lời tạm biệt và hẹn gặp vào buổi tối, hai người cúp máy.

 

Sau đó một hồi lâu… Kiều Phong Khang không nói gì, Du Ánh Tuyết nằm trên ngực anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể cô đã lại ngủ.

 

Một lúc sau… Tay anh, và tay cô, đan vào nhau.

 

“Ánh Tuyết, tối nay cùng anh về nhà mẹ anh ăn giao thừa được không?”