Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 381



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 381:

 

Lúc này, giọng điệu của bà cụ càng lúc càng trở nên đáng sợ.

 

Đầu Du Ánh Tuyết ong ong. Đến giờ phút này, cô mới hiểu được người mà cô gọi là bà nhiều năm như vậy độc ác hơn cô tưởng rất nhiều.

 

Nếu Phong Khang biết… “Bà điên rồi!” Du Ánh Tuyết chịu không nổi. “Nhưng là, bà nghe cho kỹ, bà càng không cho tôi sinh con cho Phong Khang, tôi càng muốn sinh, không chỉ sinh một đứa, mà còn phải sinh thật nhiều đứa! Cứ yên tâm chờ đợi đi, tôi sẽ cho bà biết rằng ông trời sẽ không bao giờ đứng về phía một kẻ xấu xa như bà!”

 

Giờ phút này, Du Ánh Tuyết không còn quan tâm đến lễ phép, bề trên hay bất cứ điều gì nữa Sau khi hét lên, cô khó nhọc cúp máy.

 

Cô thở dốc một hồi lâu, vẫn không thể bình tĩnh lại.

 

Cô cứng đờ ngồi ở đó, hai tay ôm chặt đầu gối, trong đầu lại hiện lên bốn chữ “đoạn tử tuyệt tôn”, những chữ đó như đánh vào dây thần kinh của cô.

 

 

Ông cụ Kiều nhìn thấy hết những lo lắng trên gương mặt anh.

 

“Trước đây, cha còn tưởng rằng con đối với con bé chỉ là bốc đồng, nhưng hiện tại xem ra…”

 

Kiều Phong Khang trả lời, “Một người phụ nữ khiến con cảm thấy luôn tươi mới và yêu nhiều năm như vậy không đổi, con không có lý do gì để chia tay.”

 

Một câu nói rất đơn giản, nhưng sự kiên định trong mắt anh là không thể nghi ngờ.

 

Ông lão nhìn con trai, cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Nếu ngày xưa ông ấy cũng kiên định không chịu buông tay, kết quả đã không bị kịch đến vậy.

 

“Ừ, hai đứa cũng chưa VỢ, chưa chồng, cha ngăn cản các con cũng không hay” Ông cụ Kiều thở dài, ông ấy suốt đời ân hận, nuối tiếc, đương nhiên không muốn con mình phải nuối tiếc.

 

“Nếu hai đứa thực sự muốn ở bên nhau, chỉ cần chọn một ngày thích hợp. Kết hôn rồi cũng tốt, để không phải đêm dài lắm mộng, lại xảy ra nhiều việc không hay”

 

Kiều Phong Khang chỉ “Ừ” một tiếng.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong xe trầm tư, O2 một lúc sau anh mới nói: “Chuyện này con biết. Đến lúc đó con sẽ bào với cha.”

 

“Ừ” Ông cụ gật đầu và nói: “Nói chuyện nghiêm túc về việc kết hôn của Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên, cha nghĩ con có thể đoán được mục đích là gì. Cha phải nhắc con, yêu thì yêu, nhưng trong công việc phải cảnh giác hơn. Hôm nay, con có thể thấy rằng Tô Hoàng Quyên ít nhiều đang báo thù cho con. Đừng để nhà họ Kiều chúng ta chia rẽ vì một người phụ nữ. Đây không phải là điều mà cha muốn thấy!”

 

“Cha yên tâm đi, con sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi việc.”

 

Ông lão thở phào nhẹ nhõm khi thấy con trai mình bình thản.

 

Thực lực của người con trai thứ ba, ông cụ rất rõ. Nếu Kiều Quốc Thiên bằng một nửa anh, thì đã không ở vào vị trí khó xử ở Kiều Thanh.

 

Kiều Phong Khang kéo cửa xe, khi lên xe, Du Ánh Tuyết còn đang trong suy nghĩ miên man chưa hoàn hồn.

 

Anh liếc nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên môi không còn chút máu.

 

Anh lo lắng nhíu mày. “Em sao vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

 

Một tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, vẫn bình thường. Anh chạm vào má CÔ.

 

Đầu ngón tay chạm vào lạnh lẽo, sau đó thì thào nói: “Ánh Tuyết?”

 

Vì hơi ấm của anh, Du Ánh Tuyết mới đột nhiên choàng tỉnh. Nhìn thấy anh, cuối cùng cũng có một tia sáng trong đôi mắt u ám của anh.

 

Cô cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cô gần như nắm lấy bàn tay ấm áp của anh theo bản năng.

 

Người đàn ông này là bầu trời của cô, là tất cả của cô. Chỉ cần anh ở bên, cô không sợ gì cả.

 

Sợ lời nguyền của bà già? Không, chẳng qua tất cả đều là những thứ mệ tín dị đoan! Đừng sợ!

 

Du Ánh Tuyết tự động viên mình.