Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 401



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 401:

 

Nhưng… Cả đêm không có tin tức gì. Thậm chí không có một tin nhắn.

 

Sự thất vọng của Du Ánh Tuyết dần dần chuyển thành lo lắng. Tình huống như vậy chưa từng xảy ra trước đây.

 

Cô nghĩ vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được.

 

Cô lật người đứng dậy xuống giường, cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.

 

Điện thoại đổ chuông nhiều lần trước khi cô nghe thấy giọng nói của dí “Alo, dì Lý là tôi” Du Ánh Tuyết lập tức ngồi thẳng.

 

“Ánh Tuyết” “Phong Khang có ở đó không?” Du Ánh Tuyết sốt ruột hỏi.

 

ở đầu dây bên kia, dì Lý im lặng trong chốc lát.

 

“Sao vậy?” Du Ánh Tuyết không nghe thấy câu trả lời, trong lòng có chút lo lắng, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

 

“Nào có thể xảy ra chuyện? Cháu lại đang suy nghĩ lung tung rồi. Tối hôm qua cậu ấy không về. Nghe nói gần đây cậu ấy đi công tác, mấy ngày nữa có thể không về.” Di Lý giả vờ thoải mái, đổi chủ đề :”Còn cháu đấy, ở bên kia có một mình, phải chăm sóc tốt cho bản thân, nhớ chưa?”

 

“Ừm, vâng” “Có ăn ngon, ngủ ngon không?”

 

“Ừm… dì Lý, dì có biết anh ấy đi công tác ở đâu không?” Du Ánh Tuyết thật sự không có tâm trạng nói chuyện phiếm, trái tim cô chỉ nghĩ đến anh.

 

 

Ngày mai là cuối tuần, cô có thể về tạo cho anh ấy một bất ngờ được không?

 

Du Ánh Tuyết đi bộ đến công ty, suy nghĩ miên man. Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy rằng ý tưởng này rất hay.

 

Khi đến công ty, Trịnh Thanh Vy hôm nay rất chu đáo, đã chuẩn bị bữa sáng và cà phê cho cô.

 

Du Ánh Tuyết nói lời cảm ơn.

 

Trịnh Thanh Vy nhìn cô, rồi ngập ngừng nói: “Nước da của em không được tốt lắm. Có chuyện gì vậy?”

 

Cô giả vờ hỏi bâng quơ, cúi đầu uống cà phê. Tuy nhiên, mắt Trịnh Thanh Vy khẽ ngước lên và nhìn cô một cách bí mật.

 

Du Ánh Tuyết cười lắc đầu: “Không sao. Mà này, ngày mai em trở lại thành phố An Lập, vừa định đặt vé. Có muốn cùng em trở về không?”

 

“Em quay lại làm gì?” Sắc mặt của Trịnh Thanh Vy thay đổi, cô ấy cau mày và lắc đầu: “Không, em không thể quay lại!”

 

Giọng điệu có chút lo lắng, cảm xúc lại có chút kích động khiến Du Ánh Tuyết giật mình.

 

“Có chuyện gì vậy?” Du Ánh Tuyết nghi hoặc nhìn Trịnh Thanh Vy hỏi.

 

Trịnh Thanh Vy dường như nhận ra rằng cô ấy phản ứng hơi quá. Cô ấy rất muốn nói sự thật với Du Ánh Tuyết, nhưng Hồ Minh Tuấn liên tục nhắc nhở cô ấy trên điện thoại và yêu cầu cô ấy giữ Du Ánh Tuyết lại, không thể để Du Ánh Tuyết biết chuyện của Kiều Phong Khang.

 

Đây là điều mà Kiều Phong Khang đã nhiều lần giải thích.

 

“Ý chị là ..” Trịnh Thanh Vy nhấp một ngụm cà phê để khiến bản thân trông tự nhiên hơn một chút, rồi nói: “Việc là thế này. Chị có một vụ khá gấp. Chị muốn em tăng ca vào cuối tuần giúp chị. Vì vậy…”

 

“Gấp lắm sao?”

 

“Tất nhiên. Nó sẽ phải hoàn thành vào thứ Hai, nhưng bây giờ đưa cho người khác làm chị không yên tâm lắm. Vì vậy.” Trịnh Thanh Vy nhanh chóng lựa lời, “Hay là tuần sau em hãy về. Chị biết em nhớ Phong Khang, nhưng em cũng đã đến đây được nửa tháng rồi, thêm tuần nữa thì cũng không là mấy, đúng không?”

 

Du Ánh Tuyết vẫn do dự.

 

Nhưng Trịnh Thanh Vy không cho cô thời gian để suy nghĩ, cô ấy đặt tách cà phê xuống, bật máy tính lên và chỉ nói đơn giản: “Chị sẽ đặt cho em vé máy bay tuần sau, thế là xong.”

 

“… Vậy thì” Du Ánh Tuyết không thể từ chối yêu cầu của cô ấy.

 

Chỉ có thể làm như vậy!