Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 433



Chương 433:

 

Khi đèn xe biến mất hoàn toàn, trong nháy mắt, ngực cô ta trở nên trống rỗng…

 

Có vẻ như thứ gì đó đã bị trộm đi mất…

 

“Hoàng Quyên, con về rồi sao?” Bà Tô Hoàng Quyên nghe thấy tiếng động cơ, mở cửa biệt thự, lảo đảo chạy ra khỏi đó.

 

Tô Hoàng Quyên lưng thắt lại, gần như lập tức đưa tay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu, nâng quai hàm, xoay người: “Mẹ.”

 

“Tại sao con lại trở về một mình?

 

Quốc Thiên thì sao?” Bà Tô nhìn cô ta: “Rõ ràng là mẹ nghe thấy tiếng động cơ mà?”

 

“Đừng nhìn nữa, anh ấy đi rồi”

 

“Đi rồi?” Bà Tô khế cau mày, rõ ràng là bà khá bất mãn với cách cư xử không ra sao của con rể. “Anh ta không biết tình hình hiện tại của nhà chúng ta sao? Sao còn không vào?

 

Tô Hoàng Quyên không nói gì, chỉ cảm thấy lạnh.

 

Đôi vai khép lại: “Mẹ vào đi” Bà Tô liếc nhìn con gái, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn rõ mặt cô có gì đó không ổn.

 

Tiếp theo liền hỏi: “Hoàng Quyên, hai người đã cãi nhau à?”

 

“Không”

 

“Nếu không, con gọi điện thoại cho nó qua ngay! Hiện tại nhà họ Tô chúng †a gặp phải khó khăn, không thể trốn tránh trách nhiệm làm con rểt”.

 

Tô Hoàng Quyên dừng bước. Đến cửa thì quay người lại.

 

“Anh ấy và con đang định ly hôn.” Bà Tô ngây ngốc tại chỗ. Trong một lúc lâu, bà không tin vào những gì mình vừa nghe, và khi hoàn hồn, đôi mắt khô lại trở nên ướt át.

 

“Con … con đang nói cái gì vậy!

 

Con mới kết hôn, ly hôn cái gì? Con không được phép! Mẹ sẽ gọi cho anh †a ngay bây giờ, nếu anh ta dám ly hôn với con, thì cứ chờ đấy!”

 

“Mẹ! Mẹ đừng tìm người ta nữa!” ‘Tô Hoàng Quyên ngăn mẹ đang định chạy tới gọi: “Con là người yêu cầu li hôn!”

 

“Con yêu cầu? Yêu cầu gì mà yêu cầu? Con có biết hiện tại con bao nhiêu tuổi không? Có rõ tình hình hiện tại của con và cả nhà họ Tô chúng ta không?” Bà Tô nghẹn ngào nói.

 

Chồng bà ta đã bị cảnh sát bắt đi, bà ta nản lòng. Nhưng nghĩ đến con rể là chủ tịch Kiều Thanh, trong lòng luôn có chút an ủi.

 

Nhưng bây giờ…

 

Ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng không còn, sao không hoảng cho được?

 

“Vâng, con biết rất rõ tình hình bây giờ như thế nào – Con mới hơn 30 tuổi, và con đã bị Kiều Phong Khang tung ảnh khiêu dâm, giết người, đi tù và bị mọi người chế giễu! Bây giờ bố con cũng bị cảnh sát bắt đi. Nhà họ Tô lâm vào tình cảnh bấp bênh, tương lai không chắc chắn. Nơi trú ẩn cuối cùng của con gần như không còn nữa! Con khó chịu và đáng ghét!” Khi nói chuyện, cô ta hơi xúc động, và khi nói xong, giọng nói của cô ta thay đổi nhanh chóng.

 

Bà Tô mình.

 

Bà ta không nhẫn tâm: “Mẹ… Mẹ không có ý đó…”

 

“Nhưng trong lòng con biết rất rõ, nếu một người như vậy con nếu không mặt dày mà đề cập chuyện li hôn trước, chẳng lẽ đợi anh ta lên tiếng trước, bị anh ta đuổi ra khỏi nhà ư?” Lòng tự trọng mạnh mẽ của cô ta đã định sẵn rằng cô ta sẽ không bao giờ để mình gục ngã trước bước chân thảm hại đó!

 

Tự dưng bà Tô khóc.

 

“Hiện tại, chúng ta phải làm sao đối với tình huống này? Trong nhà không có người đàn ông nào…” Tô Hoàng Quyên thở dài, nhưng không biết làm thế nào.

 

Trước đây, cô ta luôn làm việc trên TV, cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với các vấn đề kinh doanh, làm thế nào cô ta hiểu?

 

“Đừng khóc, mấy ngày nữa con sẽ liên hệ với luật sư của công ty, chúng ta đi từng bước một!

 

Cô ta mệt mỏi nói.

 

Nếu thực sự không còn chỗ để quay đầu, thì … cô ta sẽ bất lực …

 

“Tuy nhiên, sao chuyện này có thể xảy ra đột ngột như vậy? Con chưa từng nghe nói về chuyện bệnh nhân chết trước đây” Tô Hoàng Quyên hỏi sau khi ngồi xuống.

 

“Thực ra … việc này đã từng xảy ra trước đây. Mọi người đều nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn. Xét cho cùng, không có vấn đề gì với thử nghiệm lâm sàng.