Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 482



Chương 482:

 

“Xin lỗi, bà già này… hình như tinh thần rất không bình thường. Cậu nói xem, bà ấy sắp bị mất trí nhớ à?” Du Ánh Tuyết không trả lời.

 

Chỉ nhìn vào món súp gà. Đưa tay ra và ôm nó.

 

Phùng Linh Nhi cau mày giật lấy: “Cậu thật sự dám uống sao? Không được uống! Ai biết hay không bà ta lại diễn kịch trước mặt cậu, cậu còn chưa đủ khổ sở sao?” Du Ánh Tuyết thở dài: “Tớ sẽ không uống đâu” Bất kể là bà cụ giả dối hay là thành tâm hối cải, bây giờ, cô không dám ăn uống tùy tiện.

 

Đứa bé này…

 

Cô thực sự không thể để mất đứa con của anh và cô dù chỉ một chút sơ suất.

 

Anh còn có cơ hội biết được, mấy tháng nữa anh sẽ làm cha rồi không?

 

Trong hai tháng liên tục, đội trục vớt vẫn không tìm thấy gì.

 

Kiều Thanh, đã hồi sinh.

 

Minh Đức tiếp quản Kiều Thanh. Vì có hai cánh tay Lý Thanh và Nghiêm Danh Sơn giúp đỡ, nên mặc dù làm việc vất vả nhưng mọi thứ vẫn diễn ra một cách có trật tự.

 

Công ty RQ cũng có Trần Quốc An lo lắng mọi việc, nên sau khi niêm yết, công ty phát triển rất ổn định.

 

Mùa xuân đã qua, hè đã chớm.

 

Du Ánh Tuyết đang mang thai một đứa trẻ, nhưng vô cùng gầy.

 

Trần Ngọc Vân gửi rất nhiều sữa bột cho phụ nữ mang thai, cô ấy đã uống nhưng không có tác dụng.

 

Ai cũng lo lắng, lo lắng cho cô, lo lắng cho đứa trẻ.

 

May mắn thay, mỗi lần đi khám, em bé trong bụng đều phát triển bình thường.

 

Bây giờ, cô không khóc nữa.

 

Sẽ không gọi đến đồn cảnh sát nhiều lần trong ngày để hỏi về tình hình.

 

Thời gian này, cô hay nằm trong rạp chiếu phim trong nhà, chọn một số bộ phim cũ kinh điển và xem đi xem lại chúng.

 

Dường như cô không còn cảm xúc, gặp lúc diễn biến sâu muộn cô cũng không bao giờ khóc.

 

Nhưng khi có tình tiết vui vẻ, cô không còn cười được nữa…

 

Đúng vậy, giống như quên mất cách khóc, cô cũng quên mất cách cười…

 

Trong cuộc đời của cô, người dạy cô tất cả đã biến mất hơn 60 ngày…

 

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô quên hết mọi thứ.

 

Vào tháng thứ ba, thư ký Thanh nhờ Lăng Ái Xuyên tư vấn tâm lý cho cô.

 

Lăng Ái Xuyên không làm gì cả, chỉ dẫn cô đến bệnh viện và để cô nghe nhịp tim của đứa bé.

 

Kể từ đó, cuộc đời của Du Ánh Tuyết dường như cuối cùng cũng có một tia sáng.

 

Tia sáng đó đang chiếu vào trái tim cô qua lớp sương mù dày đặc qua khe hở.

 

Năm tháng nữa đã trôi qua.

 

Cuối mùa thu, cô được đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

Y tá nói: “Cha của đứa trẻ, đến ký tên!” Ngay lúc đó, Du Ánh Tuyết, người đang nằm trên giường bệnh với rất nhiều đau đớn, căn chặt môi và không thể ngừng khóc.

 

Phong Khang, sau vài giờ nữa, anh sẽ được làm cha…

 

Nhưng…

 

Lúc này, anh đang ở đâu?

 

Sống có tốt không?

 

Sau một giờ.

 

Tiếng khóc giòn tan của đứa bé phát ra từ phòng sinh. Ngay sau đó, cửa phòng sinh được mở ra từ bên trong.

 

Cô y tá bước ra với một đứa bé nhỏ trên tay.

 

Một nhóm người đổ xô đến nó gần như ngay lập tức.