Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 503



Chương 503:

 

“Đừng quậy nữa!” Anh hung hăng trừng mắt cô, sau đó xoay người bước vào nhà. Cô đang muốn đi theo, bỗng nhiên, trên đầu cô có vật gì đó ném tới.

 

Là áo của anh.

 

“Mau đi tắm rửa!” – Giọng nói tức giận của anh từ bên trong truyền ra.

 

Đứa ngốc này, còn dám dụ dỗ mình.

 

Cô ở trong lều tắm, anh ở bên ngoài canh giữ. Gió biển thổi lồng lộng, không khí đều là vị mặn của biển.

 

Lần đầu tiên trong hai năm qua, anh cảm thấy trái tim lưu lạc của mình có chút cảm giác thân thuộc. Sau một thời gian dài tỉnh dậy, anh không biết đã mơ đến việc người phụ nữ nhỏ bé ở bên cạnh bao nhiêu lần. Trong sáu tháng qua, anh đã rất nỗ lực để điều dưỡng cơ thể của mình. Anh không muốn quay lại với một bộ dạng và tàn tạ như thế này.

 

“Chú ba, em tắm rửa xong rồi.” Một lúc sau, giọng cô vang lên trong lều. Bởi vì cảm lạnh, giọng nói trở nên mỏng manh hơn, hơi nữa hai tiếng “chú ba’ này chẳng khác nào móng nhỏ cào vào lòng của anh.

 

“Mau ra ngoài đây” Kiều Phong Khang đứng dậy, nhặt áo bông bên cạnh, đi về phía lều.

 

Du Ánh Tuyết bước ra sau khi mặc áo. Mặc dù trời đã tối dưới ánh đèn mờ ảo Kiều Phong Khang vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cô hoàn toàn không mặc gì ngoại trừ áo sơ mi của anh.

 

Một đôi chân dài trằng nõn như tuyết lộ ra, thật là kiều diễm.

 

Anh hít thở khó khăn, rõ ràng ngoài trời đang lạnh như băng nhưng anh chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, các mạch máu như bị lửa đốt.

 

“Lạnh quá, lạnh quá!” – Cô run rẩy.

 

Anh giấu đi những dao động trong lòng, cầm lấy chiếc chăn bông phủ lên người cô.

 

“Vào trong sưởi ấm chút đi” – Anh thúc giục, vòng tay ôm lấy vai cô. Du Ánh Tuyết liếc xuống lòng bàn tay anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, trái tim cô bỗng nhiên trở nên ấm áp.

 

Anh dẫn cô ngồi xuống trước lò sưởi. Cô lại đưa tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ của mình, còn nóng quá, hai mày cô nhíu chặt. Không nói lời nào, anh đổ nước hoắc hương lên miếng bông rồi đưa cho cô: “Thoa vào rốn đi” – Giọng điệu anh rất nghiêm túc.

 

Tuy nhiên, Du Ánh Tuyết lại cảm thấy trái tim rất ngọt ngào. Anh thực sự một chút cũng không thay đổi. Anh vẫn là người chú ba yêu cô, thương cô nhất.

 

“Sao đó? Nhanh tay lên”

 

“Cái này có thực sự hiệu quả không?”

 

“Đây phương pháp trong trung y, cứ thử đi nếu không được thì đi uống thuốc”

 

“Vâng” – Cô gật đầu, đem miếng bông tẩm nước đặt lên rốn, sợ nó rơi nên cô chỉ biết dùng tay giữ lấy.

 

Kiều Phong Khang đứng dậy lấy khăn khô, ngồi sau lau tóc cho cô.

 

“Không có máy sấy tóc à?” – Cô hỏi.

 

“Không, tóc ngắn, không cần lắm”

 

“Vậy anh lau khô cho em, em không có tay đâu” – Cô áp tay lên bụng, nghịch ngợm nhìn về phía anh.

 

Anh quấn mái tóc dài ướt đẫm của Du Ánh Tuyết vào một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau nó. Du Ánh Tuyết có vẻ mệt mỏi vì phát sốt, toàn thân mềm nhữn dựa vào trong ngực hẳn.

 

Hơi thở trên người cô nồng nặc mùi sữa tắm của anh. Sự thân mật này khiến anh có chút hít thở không thông.

 

“Tại sao dừng lại rồi?” Anh đang trầm mặc nhìn cô, ánh mắt hai người va chạm nhau. Hình bóng của nhau được phản chiếu trong mắt đối phương.

 

Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào anh ta một cách tham lam và lưu luyến. Đầu hơi ngẩng về phía anh, đôi môi ửng hồng khế mấp máy. Khi cô đến gần hơn, hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau, chỉ còn một giây nữa môi họ sẽ chạm vào nhau.

 

Cô đột nhiên nhếch môi cười, xoay người ngồi thẳng dậy, như không để ý đến bầu không khí ái muội vừa rồi, thản nhiên nói: “Anh Khang, anh không đi tắm sao?” Kiều Phong Khang không ngờ bản thân vừa bị cô đùa giỡn.

 

“Đi, đi!” – Du Ánh Tuyết nắm lấy khăn trong tay, quay lưng lại, lau tóc cho mình.

 

Sau khi anh đi ra từ phòng tắm Du Ánh Tuyết đã ở trên giường, như thể đang ngủ say, anh bước vào cô cũng không nhúc nhích.

 

Anh chỉnh lại chăn bông cho cô trước khi lấy ra một cuộn chăn ga gối khác từ tủ và trải xuống đất. Một bên là ngọn lửa nhỏ, một bên là cô đang ngủ, mọi thứ dường như thật yên bình.