Chương 510:
Kiều Phong Khang không quan tâm gì nữa, tăng tốc độ đi về phía ánh sáng. Anh không thể lừa mình được nữa, anh vẫn muốn cô, khát cầu hơi ấm từ CÔ.
Anh ấy rất ích kỷ.
Biết rằng có thể anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, anh rất có thể nó sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy.
Nhưng một khi cô dám quay lại, anh ích kỷ đến cùng, không cho cô đi nữa.
“Ánh Tuyết!” – Anh gọi tên cô, gọi từ xa không giấu được sự kích động.
Cửa được mở từ bên trong, một bóng dáng mảnh mai chạy ra khỏi đó, lúc ấy Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy cô giống như một con bướm đang bay vào vòng tay và vào trái tim của anh.
Anh mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Cô đã trở lại. Trở lại với anh.
Trái tim trống rỗng đau nhói cả ngày, giờ phút này, nó cuối cùng lại được lấp đầy và xoa dịu.
“Sao anh không có ở nhà? Em đã đợi anh rất lâu rồi..” Giọng nói của cô đầy vẻ oán trách, cô cứ nghĩ rằng trải qua một đêm vừa rồi, anh sẽ đi tìm cô. Sáng sớm cô mới không từ mà biệt, cô đợi ở nhà với Tiểu Bánh Bao cả buổi sáng vẫn không thấy anh đâu. Mặc dù cô rất tức giận nhưng đến chiều tôi vẫn không kiềm lòng được quay lại đây.
“Anh xin lỗi…” – Anh nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cô, trái tim anh rung lên.
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh vòng tay ôm lấy cổ cô, hai đôi môi bắt đầu quấn lấy nhau. Hai người không biết họ đã hôn nhau bao lâu, họ quên rằng Bối Bối đang ở cạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Bối Bối không biết nên khóc hay cười, trong lòng đủ loại cảm xúc. Nhưng rồi cô ta thấy nhẹ nhõm, tình yêu đích thực cần phải được chúc phúc.
Còn cô ta cùng với anh có lẽ cuộc gặp gỡ này đã là một điều may mắn.
Bối Bối nghĩ xong âm thầm bỏ đi.
Tương lai có Du Ánh Tuyết chăm sóc cho anh ba, anh sẽ vui hơn, mắt cũng sẽ rất nhanh hồi phục.
Bên này, hai người vẫn hôn nhau cho đến khi trong nhà đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con: “Oa ..” – Tiểu Bánh Bao bị bỏ mặt trong nhà đã lâu, rốt cục không chịu được nữa, ngồi ở trên giường ngẩng đầu lên khóc lớn.
Du Ánh Tuyết mới chợt nhớ ra: “Trời ạ! Suýt nữa thì quên mất” – Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của anh chạy nhanh vào nhà.
Kiều Phong Khang ngây người tại chỗ định thần lại thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Con trai, không sao đâu, đừng khóc nữa. Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên quên con…” Cô dỗ dành nhẹ nhàng, còn bế bé con đi đi lại lại trong nhà.
Kiều Phong Khang đứng ở cửa, nhìn cảnh này, hai mắt đỏ bừng. Ai có thể nói cho anh ta biết điều gì đang xảy ra không? Cô xưng mẹ với đứa bé kia vậy đứa bé này là… con anh!
Lòng anh trào dâng, anh bước vào nhà và nhìn cảnh tượng này, anh cảm thấy nó không chân thật. Nó là mỹ cảnh đẹp nhất trời đời, đẹp đến cứ như mơ.
Người vợ nhỏ xinh của anh đang ôm con của anh, cả bức tranh tràn đầy vẻ ấm áp.
“Anh có muốn ôm con không?” – Sau khi dỗ dành đứa trẻ, Du Ánh Tuyết quay người lại mỉm cười nhìn anh.
Tâm mắt của Kiều Phong Khang rơi vào đứa trẻ, chỉ nhìn một lần liền không muốn rời mắt đi. Bé con có đôi mắt to bởi vì vừa khóc xong nên chúng trở nên long lanh hơn.
Đôi mắt to ấy nhướng lên nhìn anh một cách hiếu kỳ, như thể đang muốn hỏi xem anh là ai. Sau khi quan sát một lúc, cậu bé quay đầu nhìn mẹ, những ngón tay trắng nõn và mềm mại cứ đưa qua đưa lại.
“Anh có thể ôm sao?” Kiều Phong Khang nhìn đứa trẻ và sau đó nhìn cô.
“Tất nhiên là được” Anh có chút căng thẳng, hô hấp cũng ngừng lại, đừng nói là tay, cả người anh cứng đờ.
Du Ánh Tuyết không khỏi nở nụ cười, rưng rưng nước mắt, nếu lúc cô sinh con, anh có mặt, chắc chắn anh sẽ rất xúc động.
Tuy rằng anh đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất của cô và Tiểu Bánh Bao, nhưng thật may… Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuôc đời của cô và con nữa.
Đứa nhỏ không ngừng vặn vẹo, cố thoát ra khỏi vòng tay anh. Kiều Phong Khang sửng sốt ôm bé chặt hơn, hai hàng lông mày xinh đẹp của Tiểu Bánh Bao gần như cau lại, tay chân nhỏ bé lại đưa đẩy cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.