Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 537



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 537:

 

Tối nay, Tống Trinh đã tặng cho cô một bộ quần áo đẹp thậm chí còn đem bông tai cô ta yêu thích nhất tặng cho cô. Không ngờ tất cả đề năm trong sự tính toán của bọn họ.

 

Cô quá ngu ngốc khi xem đó là lòng tôi, có chẳng qua chỉ là một con cờ.

 

Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua.

 

Các tiêu đề trên báo chí và internet đều là tin tức của Tống Ân. Toàn thành phố đang phát sóng tin tức về cuộc họp báo của Tống Ân ngày hôm qua.

 

“Tôi, Tống Ân, hôm nay tuyên bố sẽ chính thức cắt đứt quan hệ giữa cha và con gái với ông Tống Sinh Minh. Hơn nữa, tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà họ Tống. Hôm nay tôi ngồi đây, lần đầu tiên tôi cũng là lần cuối cùng tôi nhắc tới ông ta. Vì vậy, tôi mong các bạn, cũng như phương tiện truyền thông rất quan tâm không đề cập đến người hoàn toàn không liên quan này trước mặt tôi trong tương lai.

 

Cảm ơn các bạn” Trong khoảnh khắc tiếp theo, giới truyền thông như vị một cơn chấn động lớn, bao vây cô: “Nghe nói mẹ cô bệnh nặng vẫn đang cứu chữa trong bệnh viện, cô không quan tâm thật sao?”

 

“Xin lỗi, đó là công việc của bác sĩ, tôi chỉ là một diễn viên”

 

“Hôm qua, một phóng viên đã chụp ảnh cha của cô. Ông ấy rất gầy và có một cuộc sống rất khốn khổ. Ông ấy thậm chí đã bán nhà của mình. Cô không nghĩ sẽ mua cho họ một ngôi nhà sao?” Cô cười nói: “Tôi có thể cho họ vài chữ, tự đi mà mua: “Vậy bây giờ mẹ cô đang bệnh nặng, cô có muốn nhắn nhủ gì tới bà ấy không Tống Ân lại nở nụ cười, nụ cười của cô gợi cảm đến mức khiến người ta mê muội.

 

“Nhắn rằng hãy chết sớm một chút sao? Ngoài ra thì tôi không còn gì để nói”

 

“.,* – Tất cả mọi người đều bị sốc.

 

 

Đúng là viết lung tung, chị Tống Ân, chị phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu vậy? Lũ nhà báo này điên rồi” Tống Ân chỉ vào má trái, quả thật, năm 18 tuổi, cô được công ty đưa đi xóa vết bớt trên mặt.

 

“Đó không thể coi là phẫu thuật thẩm mỹ! Hơn diễn xuất rất hay vậy mà bọn họ lại nói chị ngủ cùng đạo diễn và nhà đầu tư, tôi không đồng tính chút nào: Trên mặt Tống Ân không có cảm xúc gì, cô chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau 8 năm ra mắt, những lời chỉ trích này vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Cô chưa bao giờ giải thích một câu, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.

 

Những người biết cô đương nhiên hiểu cô là người như thế nào, còn đối với những người không biết cô, cô cũng lười quan tâm.

 

Bây giờ, trái tim cô dường như đã trở thành một bức tường đồng vững chắc dù cho thỉnh thoảng đêm về vẫn đau âm…

 

Xe dừng ở khách sạn, Tống Ân đeo kính râm mang túi xách bước vào khách sạn. Cô vừa vừa bước vào đã thu hút không ít sự chú ý. Cô có rất nhiều fan hâm mộ, nhưng bây giờ fan hâm mộ cũng chia ra nhiều loại, giống như minh tinh, không phải ai cũng đi lên nhờ thực lực.

 

Cô vừa ra tới cửa thang máy, điện thoại của người đại diện của cô đã gọi hối thúc: “Tống Ân, cô mau nhanh lên! Tất cả nhà đầu tư đều đến rồi, cô còn không tới nữa thì chúng ta chết chắc.

 

Hôm nay cô nói lung tung với truyền thông tôi còn chưa tính toán đâu đó.” Tống Ân đau đầu, cô biết anh ta rất tức giận nhưng cô không hối hận vì lời nói hôm qua.

 

Vì đây là cuộc gặp gỡ bí mật nên cô không mang theo vệ sĩ, chỉ đeo kính râm vào khẩu trang, cô đang khẩn trương đứng đợi thang máy.

 

“Ân Ân!” Cô giật mình, một người đàn ông từ đâu xông ra nắm lấy tay cô: “Ân Ân, con không thể cắt đứt quan hệ với cha. Cha rất vất vả mới nuôi con lớn được, con không thể vì hoàn cảnh gia đình ta nghèo khó mà cắt đứt quan hệ với cha”

 

“Buông ra!”

 

– Tống Ân lạnh lùng nói.

 

“Cha không buông, mẹ con hiện tại sắp chết rồi, con thấy chết cũng không cứu, con thật tàn nhãn” Tối Sinh Minh khóc cạn nước mắt, thấy Tống Ân vẫn luôn lãnh đạm, ông ta liền quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái: “Tống Ân, cha cầu xin con, mẹ con sắp không cứu được rồi, đối với con hai tỷ không có bao nhiêu nhưng nó có thể cứu mẹ con đó” Tống Sinh Minh gào khóc lên thê thương, mọi người đều tụ lại xem và nhận ra cô.

 

“Đúng là tàn nhẫn, loại phụ nữ hết cứu rồi, đến cha mình mà cũng không thương”