Lúc trước hắn có dặn dò cô rằng không được để bất kỳ người nào động chạm vào cơ thể, nếu có thì phải dùng mọi cách có thể để thoát khỏi. Nhưng nếu đã bị khống chế không thể thoát thì để lại một vật gì đó làm ám hiệu. Và hôm nay cô đã để lại chiếc vòng tay này.
“Cậu đưa Nghiên Vi về đây, tôi còn có việc phải làm.”
“Tôi biết rồi, Thư Nghiên sẽ không sao đâu nên cậu đừng quá lo lắng.”
Hắn gật đầu rồi lái xe rời đi, không về Nghiên Gia mà trở về căn nhà tồi tàn kia.
Gắn USB vào máy tính, lập tức màn hình hiển thị đoạn camera khi đó. Hắn xem đi xem lại rất nhiều lần, lúc thì tua chậm, lúc thì dừng hình ảnh.
Điều đáng chú ý là có hai ba người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đi về phía vị trí đó, vì là góc bị che khuất nên không biết làm gì nhưng mãi không thấy quay ra. Mấu chốt là chỗ đó, trong túi quần hắn ta có thứ gì đó lộm cộm, hình như là súng.
Không đúng... Dữ liệu của đoạn video này hình như bị ai đó giở trò rồi? Cắt ghép khá tinh vi nhưng vẫn sơ hở đoạn chênh lệch ánh sáng, nếu tinh ý mới có thể phát hiện.
Hiện tại những người đàn ông đó là mối nghi lớn nhất, trông có vẻ gì đó khá chuyên nghiệp, đương nhiên đối phó với Thư Nghiên chẳng phải là điều khó khăn.
Vì không biết chúng bắt người vì lý do gì nên không được bứt dây động rừng. Nghiên Trì liên lạc với một số người bạn là cảnh sát rồi gửi đoạn video đó nhờ họ âm thầm điều tra.
Hắn tựa người vào bức tường lạnh đằng sau tĩnh lặng một hồi, ngay cả đèn trong nhà cũng chẳng chịu bật lên.
Tư Thịnh gọi đến hỏi hiện tại hắn đang ở đâu liền chạy tới. Anh khá ngạc nhiên vì chỗ ở của hắn mấy năm nay, thực sự đây là nơi để sinh sống sao?
Tư Thịnh đẩy vai anh vẻ không hài lòng, “Muốn tìm được bé con của cậu thì phải ăn cho no mới có sức chứ.”
Cũng không biết cô đã ăn gì chưa, chắc là đang rất sợ hãi...
Nếu lúc đó có Nghiên Vi ở lại thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn chứ? Hay là cả cô ấy cũng bị bắt theo luôn?
...
Nắng sớm chiếu qua cánh cửa sổ rọi vào căn phòng với hình ảnh hai người đàn ông vẫn đang ngủ. Nghiên Trì bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, hắn đưa tay đẩy mạnh Tư Thịnh đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành suốt cả đêm.
Nhấn vào hộp thư được gửi đến, những người bạn đó cũng chỉ đoán được như hắn vì thông tin quá ít, đồng thời cũng đã cử người kiểm tra hết những con đường có thể rời khỏi thành phố.
Đột nhiên điện thoại xuất hiện một dòng tin nhắn: Đang rất lo lắng cho con bé đó đúng không?
Hắn bất giác nhíu mày, phải chăng là bọn đã đưa cô đi?
Gọi lại vào số máy đó nhưng lại bị chặn cuộc gọi, hắn đành phải gửi đi một dòng tin nhắn: Các người là ai?
Trả lời: Nếu tự mình nói ra thì còn gì thú vị nữa chứ?
Ở phía dưới có hiển thị vị trí gửi tin, là Công viên Yuyuantan.
Nghiên Trì nhanh chóng vào đánh răng rửa mặt xong rồi vội ra khỏi nhà, Tư Thịnh vẫn đang ngủ say như chết nên hắn không gọi anh dậy.
Lái xe đến Công viên Yuyuantan mất mười lăm phút, hắn mua vé vào bên trong rồi bắt đầu tìm kiếm. Đầu tiên là phải tìm ra người gửi tin nhắn trước đã.
Chỉ có điều cuộc tìm kiếm này sẽ không dễ dàng tí nào, bởi hắn không có chút nhận diện nào về người đó cả.
“Farid?” (Tên tiếng Pháp của Nghiên Trì.)
Đi được vài bước bỗng có tiếng gọi, hắn quay lại liền vô cùng ngạc nhiên với người mình nhìn thấy.
“Carole?”
Carole là người bạn hắn quen khi du học ở Pháp, từng cùng nhau đánh bại những tên du côn băng đảng đi gây chuyện. Cũng rất lâu rồi cả hai không liên lạc với nhau nữa, chỉ bất ngờ rằng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
“Lâu rồi không gặp, khoẻ chứ Farid?”
“Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn. Lần sau có dịp gặp lại cậu nhé Carole, bây giờ tôi còn có việc gấp nên không chào hỏi cậu tử tế được.”
Hắn khách sáo nói xong chuẩn bị rời đi thì bị câu nói của Carole làm cho đứng sững.