Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 24: Bệnh Tâm Lý



Cô không dám nhìn vào mặt hắn nữa mà vội bò xuống giường, ôi thật là chẳng còn mặt mũi nào để nhìn ai cả.

Nghiên Trì dường như có vẻ rất thích thú với điều này.

Bé con khi xấu hổ lại càng đáng yêu!

Thay lại đồ chỉnh chu rồi Thư Nghiên trở lại phòng, nhìn ga giường đã được hắn thay mới liền có chút rung động.

Mọi hành động của hắn từng chút đều ảnh hưởng đến trái tim nhỏ bé của cô, những hình ảnh của hắn lâu ngày đã gần như chiếm trọn trong đó rồi.

Nhìn đồng hồ đã là mười một giờ đêm, hắn đi uống nước rồi, hình như cô cũng đang khát thì phải. Thư Nghiên đành mang theo chiếc bụng có chút âm ỉ xuống bếp.

“Tôi pha nước nóng cho em rồi này.”

Thấy cô đang rót nước lạnh, hắn liền bảo.

Người đàn ông chu đáo thế này vẫn còn tồn tại trêи thế giới này sao?

Cô chậm chạp bước tới cầm lấy cốc nước đang bốc hơi ấm, vừa đưa lên tới miệng thì cốc nước bỗng nhiên rơi xuống và vỡ toang.

Thư Nghiên thốt lên một tiếng, đôi chân vô thức bước lùi về sau vô ý giẫm lên mảnh chai vỡ.



Cây kéo nằm lặng thinh trêи bàn như đang cố tình thu hút ánh nhìn từ cô vậy, hình ảnh cây kéo đẫm máu trong nhà kho bất giác lại hiện lên, nó đang từng chút, từng chút tiến về phía này...

Cô hoảng loạng chui xuống chiếc bàn ăn mà không ngừng lẩm bẩm “Đừng qua đây.”

Nghiên Trì cũng bị hành động kỳ lạ ấy làm cho hoảng hồn, hắn vội bước nhanh đến trước mặt cô.

“Thư Nghiên... Bình tĩnh lại, là tôi đây.”

“Mở mắt ra, nhìn tôi này.”

Hắn nắm chặt lấy vai cô liên tục gọi.

Nổi ám ảnh đáng sợ ấy không có ý định buông tha cho cô, ánh mắt trợn tròn của người đàn ông ấy, dòng máu lạnh chảy trêи tay,... Tất cả sự hư ảo như đang ép buộc cô trở lại với cảnh tượng hôm đó.

Thư Nghiên nghe được lời hắn gọi mà mở mắt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Tôi giết người rồi, người đó đang đến tìm tôi...”

Hắn đưa tay kéo cô vào lòng mình, ôm lại thật chặt. Đợi bản thân mình bình tĩnh hơn chút rồi mới nói, “Ngoan nào, đừng khóc.”



Đến khi cô gái trong lòng vơi đi nỗi sợ hãi, Nghiên Trì mới bế cô trở về phòng.

Phải làm sao với cô đây?

Tâm lý cô đã bị ảnh hưởng nặng nề, hơn nữa, từ sâu trong tâm hồn đã xuất hiện một lỗ hổng lớn, không thể kịp thời chắp vá. Cô nhỏ bé như vậy làm sao có thể chịu nổi?

Thư Nghiên thϊế͙p͙ đi trong nổi sợ hãi, tư thế ngủ co tròn lại thể hiện sự đề phòng. Giấc ngủ của cô bây giờ cũng không còn yên giấc, đôi lúc lại bị cơn ác mộng đáng sợ đánh thức.

Nghiên Trì ở bên không chợp mắt để canh chừng cô cả đêm, bất cứ hành động nhỏ nào cũng làm cho hắn phải đau lòng.

...

Tình trạng của Thư Nghiên ngày càng trở nên tồi tệ, cô dường như là cô lập với thế giới bên ngoài chẳng chịu nói chuyện với ai ngoại trừ hắn. Nhưng cũng chẳng nói được gì nhiều, nụ cười trêи môi cô cũng chẳng còn hay xuất hiện nữa.

Hắn cũng không có đủ khả năng khiến cô trở lại bình thường như trước kia, chính là thật sự bất lực.

Tư Thịnh giới thiệu với hắn một vị bác sĩ tâm lý có bằng cấp tiến sĩ, bảo đưa cô đến chỗ ông ấy xem sao, nhưng cô một mực không chịu ra khỏi nhà nên ông ấy đành phải đến Nghiên Gia.

Thư Nghiên đã bị nỗi sợ khống chế, thường hay xuất hiện ảo giác hay gặp phải ác mộng. Tâm lý cô bị rối loạn, tạm thời không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, nếu ý thức không được khống chế tốt thì có thể sẽ rất nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.

“Chúng ta buộc phải điều trị tâm lý cho cô Triệu, thực hiện tâm lý trị liệu cho cô ấy. Nếu cứ tiếp tục tình trạng thế này thì e rằng cô ấy sẽ thực sự mắc phải hội chứng trầm cảm.”
— QUẢNG CÁO —