Sau khi nhíu mày, Giang Tiêu Tiêu đã nghĩ thông suốt nên không buồn bực vì chuyện này nữa.
Trái lại, cô còn có phần vui vẻ.
Bởi vì như vậy thì cô có thể toàn quyền phụ trách tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo.
Vẻ ngoài của cậu nhóc khiến người ta yêu thích, hận không thể trao tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này cho bé. Vì vậy, cô muốn tổ chức cho bé một bữa tiệc sinh nhật khó quên.
Tài liệu mất rồi, vậy thì cô chuẩn bị lại lần nữa vậy.
Bản kế hoạch đã bị hủy, cô làm lại bản khác là được chứ gì.
Sinh nhật của Tiểu Bảo phải độc nhất vô nhị mới đượ!
c Hà Lâm hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Giang Tiêu Tiêu. Thấy bản kế hoạch bị xé vụn, cô ấy lập tức giận dữ nói: “Ngoài năng lực làm việc ra, từ trên xuống dưới Nhan Dĩ Phi chẳng có điểm nào đáng khen cả. Lòng dạ nhỏ nhen, lại còn ngáng chân cậu như vậy!”
“Phải đó, muốn trách thì phải trách miệng lưỡi cô ta ti tiện, mắng thái tử nhỏ là con hoang, bây giờ rơi vào kết cục này cũng là tự chuốc lấy”
“Hơn nữa, nói thế nào thì những bản kế hoạch này cũng là công lao của chúng ta, ấy vậy mà cô ta lại thẳng tay xé bỏ chẳng hề do dự”
Những người khác nhao nhao tán thành, ai nấy đều bất mãn.
Giang Tiêu Tiêu vội lên tiếng an ủi: “Mọi người đừng lo, tài liệu bị hủy thì chúng ta chuẩn bị lại lần nữa là được. Trước đó tôi đã đọc qua rồi, ít nhất có thể khôi phục lại bảy mươi phần trăm. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không cần dựa theo phương án ban đầu. Không giấu gì mọi người, hai ngày nay tôi tiếp xúc với Tiểu… cậu chủ Cận, tôi cảm thấy có thể sửa lại một số chi tiết trong phương án ban đầu để bữa tiệc sinh nhật trở nên hoàn mỹ hơn. Vì vậy…
không biết mọi người có lòng tin làm chung với tôi hay không?”
“Hì, cậu nói vậy chẳng phải nói thừa sao?
Cho dù bọn tớ không tin thì cũng phải làm chung với cậu mà. Hiện tại cậu là người phụ trách chính, việc của bọn tớ là phối hợp với cậu”
Hà Lâm cười trêu ghẹo, rõ ràng là rất sẵn lòng.
Những người còn lại cũng cười hùa theo: “Tiêu Tiêu, tiền thưởng tháng sau của chúng tôi nhờ vào cô cả đó!”
“Tôi muốn mua một chiếc túi đã thích từ lâu rồi, trông cậy vào cô đấy!”
“Tôi muốn mua nhẫn cầu hôn, hạnh phúc nửa đời sau của tôi phải dựa vào cô rồi!”
Thấy mọi người xung quanh cười đùa, tâm trạng Giang Tiêu Tiêu thoải mái hơn nhiều, làm việc cũng tràn đầy năng lượng.
Mà lúc này, trong văn phòng giám đốc bộ phận kế hoạch, sắc mặt Nhan Dĩ Phi u ám, bộ dạng như đang nổi bão.
Trợ lý Tiểu Ngải bên cạnh sợ hết hồn, không dám chọc giận cô †a.
Nhan Dĩ Phi giận đến căn răng nghiến lợi, vung tay hất tất cả tài liệu trên bàn xuống đất rồi măng: “Con khốn Giang Tiêu Tiêu này! Dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà cô ta cướp mất hạng mục của tôi!”
Cô ta đã đã bỏ ra biết bao công sức vào.
giai đoạn đầu của hạng mục này, nếu thành công thì sau này công ty bầu ra phần thưởng nhân viên xuất sắc thì người đó nhất định sẽ là cô ta.
Đến lúc ấy, cô ta sẽ có cơ hội được sắp xếp ra nước ngoài đào tạo, từ đó về sau sự nghiệp liền thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ lại bị con khốn Giang Tiêu Tiêu phá hủy ngay tại thời điểm quan trọng này!
Cô ta không tức giận sao được?
Tiểu Ngải không dám ho he, nhưng thầm khinh bỉ trong lòng: Còn không phải vì cô không biết giữ mồm giữ miệng sao, nếu không mọi chuyện đã chẳng ra nông nỗi này rồi.
Nhan Dĩ Phi thấy cô ta im lặng thì càng tức giận: “Cô chết rồi đấy à? Thường ngày có nhiều thủ đoạn bẩn thỉu lắm cơ mà, sao đến lúc lúc quan trọng lại câm như hến thế?”
Tiểu Ngải bị mắng cũng không kìm được tức giận, tuy bất mãn trong lòng nhưng không dám thể hiện ra ngoài: “Thưa giám đốc, là do chị không có chỗ đứng vững chắc! Cô ta chỉ là một thực tập sinh vừa mới thực tập được hai tháng mà thôi, chị thật sự cho rằng cô ta có thể chống đỡ và làm tốt mọi việc được ư? Chị thử nghĩ mà xem, tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ nhà họ Cận long trọng cỡ nào! Nếu có bất kỳ sơ xuất nào thì hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào chứ”
Vả lại… Cứ cho là cô ta thật sự có thể làm tốt đi, nhưng chúng ta cũng có thể lén giở trò mà. Chỉ cần động tay động chân một chút là có thể khiến cô ta không thể ngóc đầu lên nổi ngay. Chị cần gì phải hoang mang rối loạn trước như thế?”
Nghe xong, Nhan Dĩ Phi đanh mặt ngẫm nghĩ những lời Tiểu Ngải vừa nói.
Sau một lúc lâu, cô ta phát hiện Tiểu Ngải nói cũng có lý.
Hai ông bà cụ nhà họ Cận coi thái tử nhỏ như mạng, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót gì trong tiệc sinh nhật.
Nếu Giang Tiêu Tiêu mắc lỗi thì điều gì đang chờ đợi cô ta đây?
Nghĩ vậy, tâm trạng u ám của Nhan Dĩ Phi bỗng dịu đi trong nháy mắt, vẻ mặt hết sức hả hê: “Ha, đúng là tôi kích động quá. Cô nói không sai, tôi chẳng cần làm gì hết, chỉ cần chống mắt xem Giang Tiêu Tiêu chết như thế nào là được”
Hai người cười xấu xa, còn Giang Tiêu Tiêu bên ngoài đang vùi đầu vào công việc, bận tối mắt tối mũi.
Đảo mắt đã tới chiều tối.
Những người khác dọn đồ chuẩn bị tan làm, còn Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa có ý định rời đi.
Hà Lâm đi tới hỏi cô: “Tiêu Tiêu, tối nay đi xem phim với tớ không?”
Giang Tiêu Tiêu không ngẩng đầu, chỉ mỉm cười đáp: “Để lần sau nhé, tớ còn tài liệu phải chỉnh sửa!”
Hà Lâm khẽ vỗ cô: “Không nhìn ra cậu lại là người có tiềm chất cuồng công việc như vậy đó. Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi mài”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười giải thích: “Không phải vậy, tớ chỉ muốn sửa xong phần tài liệu này. Còn vài trang thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”
“Được rồi, vậy cậu về sớm chút nhé. Bọn tớ về đây, mai gặp!”
“Mai gặp!”
Giang Tiêu Tiêu vẫy tay chào tạm biệt Hà Lâm, sau đó lại tiếp tục chỉnh sửa tài liệu.
Chẳng mấy chốc người trong phòng làm việc đã về hết, bên ngoài cũng dần tối.
Khoảng tám giờ, Giang Tiêu Tiêu chợt cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Cô chưa kịp nghĩ kỹ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên.
Giang Tiêu Tiêu cầm lên xem, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Cô bắt máy, giọng nói mềm mại đáng yêu của Tiểu Bảo truyền tới: “Cô Tiêu Tiêu, tại sao cô vẫn chưa về nhà thế?”
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới nhớ ra.
Đúng rồi!
Cô đã hẹn gặp Tiểu Bảo vào tối nay, kết quả bận quá nên quên mất.
Giang Tiêu Tiêu rất áy náy, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cục cưng, cô bận quá nên quên mất. Giờ con đang đứng trước cửa nhà phải không? Con chờ cô một lát nhé, cô về ngay đây!”
Dứt lời cô đứng dậy định thu dọn đồ về nhà.
Nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại đổi thành người khác nghe máy: “Cô đang ở đâu?”
Giọng nói trầm khàn xen lẫn khí chất cao quý bẩm sinh nhưng không hề lạnh lùng mà rất êm tai.
Là Cận Tri Thận!
Giang Tiêu Tiêu trả lời theo bản năng: “Tôi vẫn đang ở công ty:”
Cận Tri Thận đáp: “Ừm, chờ đó” Sau khi nói xong, anh không đợi Giang Tiêu Tiêu đáp lại mà cúp máy luôn.
Giang Tiêu Tiêu hơi mờ mịt, trong chốc lát không nghĩ ra câu “chờ đó” kia có ý gì.