Sáng sớm hôm sau, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo vừa thức dậy thì Cận Tri Thận đã tới.
Người đàn ông đứng thẳng lưng, mặc bộ vest được cắt may vừa người làm nổi bật khí chất cao quý hơn người. Gương mặt đẹp như điêu khắc, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt mê hoặc khiến người ta nhìn không rời mắt.
Giang Tiêu Tiêu nhất thời ngẩn người nhìn anh.
Một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại, bối rối hỏi: “Chào anh Cận, sao anh đến sớm vậy?
Có vẻ như tâm trạng Cận Tri Thận khá vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tôi mang bữa sáng cho cô và Tiểu Bảo.”
Anh lắc lư cái túi trước mặt cô.
Giang Tiêu Tiêu vội đón lấy: “Vậy anh vào trong ngồi một lát nhé, tôi đi lấy bát đũa.”
Cận Tri Thận gật đầu rồi bước vào trong nhà.
Đúng lúc Tiểu Bảo từ phòng ngủ đi ra, có vẻ như bé chưa tỉnh hẳn, vẫn còn buồn ngủ; lọn tóc ngố vểnh lên, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Trông thấy ba, bé không chào hỏi gì cả mà chạy tới quấn lấy Giang Tiêu Tiêu, ngọt ngào nói: “Bế con!”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cúi xuống bế bé lên, sau đó bưng bát đũa ra ngoài.
Cận Tri Thận lập tức tiến lên giúp đỡ, nhân tiện dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Tiểu Bảo: “Cô Giang không cần nuông chiều thằng bé như vậy.”
Giang Tiêu Tiêu không để ý: “Không sao, bé ngoan lắm, bế cũng không nặng.”
Giang Tiêu Tiêu bật cười, ôm Tiểu Bảo ngồi lên đùi mình rồi dịu dàng dỗ dành: “Con muốn ăn gì, cô lấy cho con”
Tiểu Bảo duỗi tay chỉ: “Con muốn uống sửa.
Giang Tiêu Tiêu đáp ứng mọi yêu cầu của bé.
Nhìn từ góc độ này, vừa hay có thể trông thấy sườn mặt xinh đẹp của cô.
Khóe miệng hơi cong lên, nụ cười đẹp như hoa, chiếc mũi tinh xảo vừa thẳng vừa đáng yêu, đôi mắt như làn nước mùa thu lấp lánh ánh sáng.
Làn da mịn màng không bôi nhiều son phấn, khuôn mặt vừa thanh tú vừa nhã nhặn. Chiếc váy dài rộng rãi màu vàng nhạt đơn giản làm nổi bật lên khí chất thoát tục của cô. Đường cong xinh đẹp, trước lồi sau vểnh, eo thon chưa đầy một vòng ôm.
Cận Tri Thận ngẩn ngơ ngắm nhìn, đôi mắt đen như mực trở nên sâu thẳm như muốn hút cô gái vào trong.
Dường như Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cận Tri Thận đã khôi phục vẻ bình tĩnh, anh hỏi cô: “Sao vậy?”
“À, không có gì.”
Giang Tiêu Tiêu lẳng lặng rời mắt, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Là ảo giác sao?
Rõ ràng vừa rồi cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng.
Hai mươi phút sau, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo ăn sáng xong, tiếp đó theo Cận Tri Thận ra ngoài.
Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu đến gần công ty.
Trước khi xuống xe, anh bỗng lên tiếng: “Đúng rồi, cô Giang, tối nay Tiểu Bảo sẽ không đến nhà cô nữa. Ông bà thằng bé đã về, muốn gặp cháu trai.”
Giang Tiêu Tiêu hơi ngẩn người rồi vội nói: “À vâng, không sao đâu.”
Tiểu Bảo rất không vui: “Con muốn cô Tiêu Tiêu cơi”
Cận Tri Thận mặc kệ bé, nói với Giang Tiêu Tiêu: “Nếu cô nhớ thằng bé, có thể gọi vào số Tiểu Bảo đã lưu”
“Được!”
Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn mỉm cười đồng ý, sau đó hôn Tiểu Bảo, chào tạm biệt bé rồi mới đi vào công ty.
Đang giờ cao điểm nên thang máy kín chỗ, Giang Tiêu Tiêu dứt khoát leo thang bộ.
Khi cô tới phòng làm việc, mọi người đang bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi.
Hà Lâm vừa trông thấy cô thì lập tức lôi kéo: “Tiêu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện lớn gì?” Giang Tiêu Tiêu mờ mịt không hiểu gì.
Hà Lâm đưa di động cho cô xem: “Là chuyện này…”
Giang Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào màn hình thì thấy diễn đàn công ty.
Trên đó có một bài viết đăng tin công ty Sáng tạo Trác Việt sắp bị tập đoàn lớn thu mua.
Giang Tiêu Tiêu giật mình: “Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
Hà Lâm trả lời: “Sáng nay. Nghe nói bên muốn thu mua chúng ta là tập đoàn Lam thị”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu trở nên lạnh lẽo: “Tập đoàn Lam thị nào cơ?”
Hạ Lâm nhìn cô như quái vật: “Còn tập đoàn nào nữa, cả thành phố Cẩm chỉ có một tập đoàn Lam thị, cậu không biết à?”
Giang Tiêu Tiêu không đáp, hai tay khẽ siết lại, ánh mắt lộ rõ vẻ trào phúng.
Làm sao cô có thể không biết được?
Bởi vì biết rõ nên mới phải xác nhận lại.
Chẳng qua cô không ngờ năm năm trôi qua, cô lại nghe thấy cái tên đó bằng cách này.
Đồng nghiệp xung quanh nghe thấy đề tài hai người đang nói thì lập tức xúm lại gần: “Tiêu Tiêu, cô quê thế! Cậu chủ nhà họ Lam nổi tiếng là đẹp trai giàu có đó! Khí chất lịch sự nho nhã, chẳng biết đã cướp mất trái tim bao nhiêu thiếu nữ rồi đấy”
“Đúng thế đúng thế, anh ta là cậu ấm nhà giàu xếp thứ chín trong bảng xếp hạng tinh anh ở thành phố Cẩm, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí tài chính và kinh tế lớn. Cô chưa xem bao giờ à?”
“Xem cũng có ích lợi gì, người ta đã có vợ chưa cưới rồi! Mà vợ chưa cưới của cậu Lam và Tiêu Tiêu đều họ Giang đó, tên là Giang Tình Tình, có khi là họ hàng của Tiêu Tiêu cũng không chừng”
“Ha ha ha…”
Mọi người trêu đùa ầm ï, nhưng Giang Tiêu Tiêu thì cười không nổi.
Thật không may, Giang Tình Tình đúng là họ hàng của cô.
Trường hợp này chính là oan gia ngõ hẹp.
nhỉ?
Sau chuyện năm năm trước, cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Giang, chỉ muốn cả đời không dính dáng gì tới bọn họ nữa.
Nhưng không ngờ lại sắp chạm mặt nhau bằng cách này.
Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu thấy hơi bực bội.
Hạ Lâm phát hiệ bèn quan tâm hỏi: vậy?”
ẻ mặt cô khác thường, iêu Tiêu, cậu sao.
“Tớ không sao.”
Giang Tiêu Tiêu gượng cười, đặt túi xách xuống rồi xoay người đi đến phòng nghỉ, định rót cốc cà phê cho tỉnh táo tinh thần.
Ai dè cô vừa bước tới cửa phòng nghỉ thì trông thấy mấy bóng người.
Hai người trong số đó là giám đốc bộ phận Nhan Dĩ Phi và tổng giám đốc Lý Thắng.
Ở giữa bọn họ là một đôi năm nữ.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám đậm, dáng dấp điển trai, khí chất lịch sự nho nhã, bộ dạng đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái bên cạnh anh ta ăn mặc thời thượng, chiếc váy liền bó sát màu hồng phác họa dáng người có lồi có lõm, chân đi đôi dép cao mười phân, trang điểm tỉnh tế, gương mặt xinh đẹp rạng ngời, giữa đầu mày toát ra vẻ ngang ngược và cao ngạo.
Giang Tiêu Tiêu trông thấy hai người này, trái tim như thắt lại, cảm thấy khó thở.