Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 213



Bị người thương trêu chọc Cận Tri Dực gọi “chị dâu” khiến Giang Tiêu Tiêu rất lúng túng.

“Nhưng tôi cứ ở mãi cũng không hay lắm…”

“Có gì đâu mà không hay, dù sao sớm muộn gì chị cũng lấy anh em, sớm muộn gì cũng phải sống ở đây.”

Tiểu Bảo gật đầu theo: “Cô Tiêu Tiêu, chú út nói đúng lắm.”

Nghe vậy Giang Tiêu Tiêu suýt sặc, lấy anh trai của anh ta gì chứ, chuyện chưa đâu vào đâu mài Cuối cùng cô đành phải nhìn sang Cận Tri Thận.

“Tri Dực và Tiểu Bảo nói không sai.” Cận Tri Thận mím môi nói. Khó khăn lắm mới dụ Giang Tiêu Tiêu vào ở, sao anh có thể dễ dàng để cô đi được.

Lúc này Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình đã rơi vào hang sói. Cô im lặng không nói thêm nữa, mà có lẽ trong thâm tâm cũng không muốn đi!

Sau khi ăn xong, họ ngồi sô pha trò chuyện một lát, sau đó Giang Tiêu Tiêu đưa Tiểu Bảo đi tảm.

Cậu nhóc vui mừng khôn xiết vì cô không chuyển đi nữa.

“Cô Tiêu Tiêu, tối nay cô ngủ cùng con có được không?”

“Được.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu không từ chối.

“Nhưng cô Tiêu Tiêu phải về phòng tắm rửa đã, Tiểu Bảo chờ ở đây trước nhé!”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu. Giang Tiêu Tiêu đi rồi, vẻ mặt bé lộ rõ vẻ ranh mãnh.

Giang Tiêu Tiêu về phòng tắm rửa, sấy khô tóc, sau đó đi sang phòng Tiểu Bảo nhưng lại thấy Tiểu Bảo nằm trên giường, mà bên cạnh bé là Cận Tri Thận. Giang Tiêu Tiêu ngây người luôn.

Cận Tri Thận cũng nhướng mày khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu.

“Cô Tiêu Tiêu mau tới đây! Cô ngủ bên trái, Tiểu Bảo ngủ ở giữa, ba ngủ bên phải.” Tiểu Bảo hớn hở phân chia.

Giang Tiêu Tiêu: “II”

“À… Tiểu Bảo này, cô vẫn nên về phòng ngủ thì hơn! Hai ba con ngủ với nhau là được rồi.”

Giang Tiêu Tiêu cứ cảm thấy việc ngủ chung giường với Cận Tri Thận cứ là lạ thế nào ấy.

Tiểu Bảo nghe cô nói vậy, vội vàng xuống giường kéo tay Giang Tiêu Tiêu, đồng thời cất giọng mềm mại làm nũng: “Đừng mài Cô Tiêu Tiêu, chỉ một đêm thôi! Tiểu Bảo chưa bao giờ được thử cảm giác ngủ chung với ba mẹ đâu!”

Tiểu Bảo cúi gằm nói bằng giọng đáng thương làm trái tim Giang Tiêu Tiêu tan chảy.

Thế này thì… sao Giang Tiêu Tiêu nỡ từ chối!

Hơn nữa cậu nhóc còn coi cô là mẹ, Giang Tiêu Tiêu càng khó lòng từ chối.

“Nhưng mà… Tiểu Bảo.”

“Cô Tiêu Tiêu, lúc nãy cô đã đồng ý ngủ với Tiểu Bảo đêm nay rồi mà, bây giờ cô lo lắng điều gì? Chẳng phải chỉ ngủ một giấc thôi sao?

Cô không thích con hay không thích ba con?

Tại sao cô lại không muốn ngủ cùng ba con con?”

Tiểu Bảo nói một tràng làm Giang Tiêu Tiêu nghẹn lời luôn. Không phải cô không thích Tiểu Bảo, cũng không phải cô không thích Cận Tri Thận… Nhưng nếu ba người ngủ chung thì cứ kỳ kỳ sao ấy.

Tiểu Bảo ngáp, nghe giọng là biết bé đã buồn ngủ.

“Cô Tiêu Tiêu đừng lo. Muộn rồi, chúng ta mau ngủ thôi!” Nói rồi Tiểu Bảo kéo Giang Tiêu Tiêu lên giường.

Thật sự là Giang Tiêu Tiêu không thể từ chối, đành phải nằm bên cạnh Tiểu Bảo.

Cô bất giác nhìn sang Cận Tri Thận, lúc này anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt ngậm cười, gương mặt đẹp trai rất đỗi dịu dàng. Hai người nhìn nhau, Giang Tiêu Tiêu chợt luống cuống, vội vàng nằm xuống.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là đắp chăn ngủ một cách đơn thuần thôi mà, vả lại ở giữa còn cách Tiểu Bảo nữa đóI Chẳng sao hết, Giang Tiêu Tiêu mày đừng nghĩ linh tinh.

Giang Tiêu Tiêu nằm một bên, Cận Tri Thận nằm ở bên kia, Tiểu Bảo vui không tả xiết.

“Chúc cô Tiêu Tiêu ngủ ngon, chúc ba ngủ ngon.”. truyện tiên hiệp hay

Đèn tắt, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ nhưng vô cùng ấm áp. Giang Tiêu Tiêu cũng dần bình tĩnh lại rôi bỗng dưng hơi hoảng hốt. Bọn họ giống như gia đình ba người, cảm giác này mang đến cho cô niêm hạnh phúc khôn cùng. Sau đó cô ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Hôm sau thức giấc… Giang Tiêu Tiêu phát hiện mình nằm trong một vòng ôm ấm áp, hình như có ai đó đang ôm mình. Ban đầu Giang Tiêu Tiêu tưởng người đó là Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo đâu có lớn như vậy!

Cô bỗng mở choàng mắt như đã nhận ra điều gì đó, gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt khiến cô ngây ngẩn cả người.

Giang Tiêu Tiêu chớp mắt đầy ngỡ ngàng. Tiểu Bảo đâu rồi? Sao cô lại ngủ trong lòng Cận Tri Thận thế này?

Chuyện này là thế nào!

Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, mặt phơn phớt đỏ, vội vàng giãy ra khỏi vòng ôm của Cận Tri Thận.

“Ngoan nào, ngủ tiếp đi.” Cận Tri Thận ôm chặt Giang Tiêu Tiêu không buông, giọng nói trâm khàn quyến rũ.

“Anh muốn ngủ thì ngủ, buông em ral”

Bây giờ Giang Tiêu Tiêu đâu ngủ được nữa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Trong lúc giãy giụa, Giang Tiêu Tiêu dần phát hiện có điểm bất thường, hình như bên dưới có thứ gì đó cứng cứng chọc vào cô…

Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng lên trong nháy mắt. Quả nhiên tiểu thuyết nói không sai, sáng sớm là lúc ham muốn của đàn ông mạnh nhất.

“Em em em… em dậy trước đây.”

Dứt lời Giang Tiêu Tiêu giấy ra, cuống quýt chạy ra khỏi phòng ngủ.

Cận Tri Thận nằm trên giường nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ. Sáng sớm bị người thương trêu chọc, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không chịu nổi.

Giang Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt xong, đúng lúc mở cửa thì chạm mặt Cận Tri Thận vừa bước chân ra ngoài. Cô nhớ đến chuyện vừa rồi nên sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Hai người đi xuống dưới. Tiểu Bảo đang ăn sáng, trông thấy họ bé lập tức tươi cười chào hỏi: “Chào cô Tiêu Tiêu, chào ba, buổi sáng tốt lành!”

“Chào buổi sáng Tiểu Bảo!”

“Cô Tiêu Tiêu, sao mặt cô đỏ thế ạ?” Tiểu Bảo vừa quan sát Giang Tiêu Tiêu vừa hỏi.

Giang Tiêu Tiêu vội cúi đầu vì bối rối và chột dạ.

“Đỏ ư? Không đỏ mà…”

Cận Tri Thận nở nụ cười thản nhiên, có thể nói bầu không khí bữa sáng khá hài hòa.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Tiêu Tiêu nói muốn đi làm.

“Vết thương đã khỏi chưa?” Cận Tri Thận hỏi han, thật ra anh không muốn cho Giang Tiêu Tiêu đi làm ngay mà muốn cô nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe.

“Lâu rồi mà, sao lại chưa khỏi chứ. Hơn nữa em ở nhà cũng rảnh rang, trong khi đó ở công ty còn rất nhiều việc đấy!”

Cận Tri Thận không khuyên được cô, đành đưa cô tới công ty.

Sau khi Giang Tiêu Tiêu đến công ty, đám Từ Na ân cần hỏi han tình trạng vết thương của cô, Giang Tiêu Tiêu nói mình ổn rồi để họ khỏi lo lắng.

Trong giờ làm việc, Từ Na hóng chuyện: “Chị Tiêu Tiêu, mấy hôm nay Chủ tịch Cận chăm sóc chị vô cùng chu đáo đúng không? Hai người đã tiến triển đến bước nào rồi? Đã đến bước kia chưa?”

“Chưa, em đừng nói linh tinh.” Mặt Giang Tiêu Tiêu ửng hồng.

“He he he. À đúng rồi chị Tiêu Tiêu, mai là lễ Thất Tịch đó, chị và Chủ tịch Cận có dự định gì không?” Từ Na hỏi tiếp.