Ra khỏi trung tâm thương mại, trên đường về nhà trọ, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng vùi đầu vào trong lòng Giang Tiêu Tiêu rồi dần dần ngủ mất.
“Hôm nay Tiểu Bảo rất vui.” Cận Tri Thận khẽ nói.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Chủ tịch Cận, nếu anh không bận rộn công việc thì dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi nhiều vào, vậy là ngày nào thắng bé cũng có thể vui vẻ như vậy.”
Trong khi nói chuyện, xe đã đi đến nhà trọ.
Giang Tiêu Tiêu không nỡ đánh thức Tiểu Bảo nên ôm bé xuống xe luôn.
Mấy lần Cận Tri Thận muốn ôm bé nhưng cô đều không cho, lo vừa đưa cho anh thì bé sẽ bị đánh thức.
Vừa mới đi đến cửa, Cận Tri Thận bỗng nhận được điện thoại của Cố Niệm, nói là công ty có chút chuyện.
“Anh có việc thì cứ đi trước đi, để em trông Tiểu Bảo cho.” Giang Tiêu Tiêu vừa nói chuyện thì Tiểu Bảo lim dim mở mắt.
Tiểu Bảo nghe vậy lập tức nhảy xuống khỏi ngực cô, thấy Cận Tri Thận phải đi, vẻ mặt bé bỗng chốc thay đổi: “Ba lại phải đi làm sao ạ?”
Cận Tri Thận dừng bước, sắc mặt anh trở nên dịu dàng hơn: “Ba làm việc xong sẽ về với Tiểu Bảo mà, Tiểu Bảo phải ngoan nhé.”
Nói rồi anh mở cửa rời đi.
Giang Tiêu Tiêu mang Tiểu Bảo đi tắm, hôm nay được vui chơi thỏa thích nên Tiểu Bảo rất mệt, vừa nằm xuống giường là ngủ ngay.
Cô ở lại với bé một lúc rồi mới yên tâm đi sang phòng bên cạnh.
Cô mở máy tính xách tay lên, chợt nghĩ đến một việc, trước đó bọn họ chỉ tìm hiểu về mỹ phẩm của Công ty Astley nhưng lại không hiểu biết gì nhiều về công ty bọn họ.
Thế là Giang Tiêu Tiêu lập tức mở trang web lên tìm kiếm thật nghiêm túc.
Khi cô tìm đọc lượng lớn thông tin hiện lên trên mạng, cô còn ghi lại không ít thông tin hữu dụng.
Tuy nhiên vẫn có nhiều thông tin không hề có giá trị, dù hơi mệt nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn kiên trì đọc hết.
Bỗng nhiên có một đầu đề xuất hiện trước mắt cô, ngay lập tức cơn buồn ngủ đang bủa vây biến mất không còn tăm hơi.
Cô nhấn vào bài viết với tâm trạng kích động rồi lại tìm kiếm những thông tin liên quan, nhanh chóng sửa sang lại trong đầu, thậm chí đã có phương án sơ bộ.
Lúc Cận Tri Thận đi vào đã là hai giờ sáng, thấy cô vẫn còn đang chuyên tâm làm việc, ngay sau đó anh trầm giọng nói: “Đã muộn thế này rồi, có việc gì thì để ngày mai làm nốt không được à?”
Giang Tiêu Tiêu đang làm việc nghiêm túc, anh đột nhiên lên tiếng làm cô sợ hết hồn.
Cô quay đầu lại thì thấy sắc mặt anh lạnh tanh, sau đó cô nhìn đồng hồ mới hay thì ra đã muộn lắm rồi.
“Em vừa mới tra ra được tiền thân của Công ty Astley là một công ty nước hoa.” Giang Tiêu Tiêu vừa nói vừa đưa bản thảo của phương án thiết kế mình vừa viết xong cho Cận Tri Thận xem.
“Chỉ có điều sau đó nhãn hiệu mỹ phẩm của bọn họ áp đảo nước hoa nên mới khiến mọi người hiểu lầm là nhãn hiệu nước hoa là sản phẩm phụ.”
Lúc này Cận Tri Thận cũng đã đọc lướt xong phương án đại khái mà cô viết.
“Em muốn kết hợp nước hoa và mỹ phẩm để tiến hành quảng cáo tích hợp?” Anh nhướng mày hỏi.
“Em còn điều tra được nước họa của họ hướng đến một nhóm khách hàng nhỏ nhưng hương thơm rất đặc biệt” Giang Tiêu Tiêu nói một cách nghiêm túc: “Mà người dùng phần lớn tập trung ở độ tuổi hai lăm đến bốn mươi.”
Tuy là một nhãn hiệu không thuộc dạng đại chúng nhưng đa số khách hàng đều là thành phần trí thức ở các thành phố lớn hoặc là tầng lớp tinh anh thuộc các ngành nghề.
“Nước hoa của bọn họ cũng coi như nhãn cao cấp.”
Nếu thật sự bắt đầu từ điểm này có lẽ sẽ nhận được bất ngờ nằm ngoài sức tưởng tượng.
“Em nói đúng lắm, có điều bây giờ em nên đi ngủ rồi.” Cận Tri Thận nhíu mày bất đắc dĩ, anh không ngờ trên đời này còn có người cố chấp với công việc giống anh như vậy.
Giang Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc định đứng dậy.
Bỗng nhiên cô ngã sang một bên, vừa khéo ngã vào trong lồng ngực của Cận Tri Thận.
“Gấp gáp nhào vào lòng anh đến thế cơ à?” Cận Tri Thận hơi nhướng mày, hai tay anh vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy cô.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chân thôi…” là em ngồi lâu quá nên tê
Cận Tri Thận nghe vậy, đỡ cô ngồi xuống rồi giơ tay xoa hai chân cho cô: “Giờ đã hơn chút nào chưa?”
Cô “ừ” một tiếng đầy ngượng ngùng, cũng không dám ngước lên nhìn.
Trong mắt Cận Tri Thận chợt hiện lên nét ranh mãnh, ngay sau đó anh bế cô lên rồi thả xuống giường.
“Anh…”
Thấy anh đứng bên cạnh bắt đầu cởi áo khoác, Giang Têu Tiêu hỏi với vẻ căng thẳng.
“Tối nay anh ngủ với em.” Cận Tri Thận cho cô xem thời gian: “Đã muộn thế này rồi mà em còn nhẫn tâm đuổi anh đi ư?”
Giang Tiêu Tiêu không quan tâm mình vẫn đang bị tê chân mà bật dậy ngay lập tức, cô lò dò muốn xuống giường: “Em đi sang ngủ với Tiểu Bảo…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh dùng miệng lấp kín miệng cô.
Một lát sau, Cận Tri Thận mới thỏa mãn và buông cô ra: “Tiểu Bảo đang ngủ, đừng đi sang đấy nữa.”
Giang Tiêu Tiêu thoáng do dự, cuối cùng đành phải đồng ý, cô mặc đồ ngủ bảo thủ, nằm trong lòng Cận Tri Thận ngủ suốt một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại thì thấy ngay Tiêu Bảo đang che mặt cười trộm.
“Cô Tiêu Tiêu, tối qua cô và ba ngủ có ngon không ạ?”
Tiểu Bảo không chờ cô trả lời mà hỏi tiếp: “Cô và ba có thơm nhau không ạ?”
Tức khắc mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, cô lườm Cận Tri Thận vẫn thản nhiên như thường ở bên cạnh: “Anh không biết dạy dỗ Tiểu Bảo cho nghiêm túc gì hết.”
Cận Tri Tận chỉ mỉm cười, cũng không nói gi, sau khi ăn sáng xong, anh đưa bé đến nhà trẻ rồi đưa lớn đến công ty.
Giang Tiêu Tiêu vừa đến công ty, tức tốc đi tìm Tô San, cô nói đại khái về tài liệu mình tra được cùng với ý nghĩ trước mắt.
“Bắt đầu từ nước hoa là một ý tưởng hay đấy.”
Tô San nghe cô nói thì lập tức đồng ý, ngoài ra cô ấy còn nhắc nhở: “Đúng rồi, trong công ty này hiện nay chia làm hai phe, một phe là những người thuộc thế hệ cũ của công ty, vẫn luôn hy vọng có thể đầu tư tài lực, nhân lực vào nước hoa để tiến hành quảng bá, nhưng phe còn lại phản đối rất kịch liệt.”
Giang Tiêu Tiêu lắng nghe một cách nghiêm túc, Tô San vỗ vai cô và nói: “Tôi tin cô có thể viết ra được phương án kết hợp cả hai, cô cứ mạnh dạn mà làm, cần gì thì cứ nói với tôi.”
Cô gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Có được sự đồng ý của Tô San, Giang Tiêu Tiêu bắt đầu suy nghĩ phương án thiết kế, cô bận tối mày tối mặt.
Chẳng mấy chốc hai ngày đã trôi qua.
Trong Công ty Owen giăng đầy mây đen.
Tô Uyển Ương không hài lòng với phương án được nộp lên, nổi giận cả một ngày. Còn các nhân viên cấp dưới cũng âm thầm không phục, bởi vì cô ta vào làm sếp ngay nhờ có ô dù chứ hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì.
Tuy rằng Kevin đã ngầm đồng ý giao quyền quảng cáo cho cô ta, nhưng nếu không có phương án thiết kế chỉn chu chưa biết chừng anh ta sẽ đổi ý vào thời khắc cuối cùng.
Trong cơn giận dữ, Tô Uyển Ương quát mắng ngay trước mặt mọi người: “Đám vô dụng mấy người, ngày mai đã là hạn chót rồi, nếu mấy người vẫn không đưa ra được phương án thì tôi sẽ sa thải toàn bộ!”
Người của phòng kế hoạch lên tiếng oán thán không ngớt, ai ai cũng nói móc Tô Uyển Ương đã không có bản lĩnh lại cứ thích chỉ tay năm ngón.
“Nếu cô ta thật sự lợi hại thì sao không tự mình làm một bản đi?” Có người không nhịn được mà mắng.