Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 256



Thật sự Tô Uyển Ương không thể bỏ qua lòng tự tôn, cố gắng chống đỡ khó khăn hết hai ngày.

Nhưng Tập đoàn Tô thị đã rơi vào tình cảnh nguồn vốn bị cắt đứt hoàn toàn rồi.

Cô ta cực kỳ hoảng sợ, chẳng may Tập đoàn Tô thị phá sản thật…

Cô ta không dám nghĩ đến hậu quả, đành phải cắn răng cúi đầu nhận thua, chủ động liên lạc với Cận Tri Thận.

Tô Uyển Ương muốn hẹn Cận Tri Thận ra ngoài gặp mặt nhưng bị anh từ chối thẳng thừng. Vì vậy cô ta buộc phải mặt dày đến Tập đoàn Cận thị.

Tô Uyển Ương tới sảnh lớn Tập đoàn Cận thị định vào thang máy lên tầng nhưng bị bảo vệ cản lại.

“Các anh làm gì thế? Tôi là cô chủ nhà họ Tô, các anh không nhận ra tôi ư?” Tô Uyên Ương trừng bọn họ, đến cô ta mà cũng dám cản đường?

Mấy bảo vệ nhìn nhau, sau đó nói rất cứng rắn: “Cô Tô, xin hỏi cô có hẹn trước với Chủ tịch Cận không?”

Tô Uyển Ương lắc đầu cười nhạo, chẳng lẽ cô ta đến gặp Cận Tri Thận mà phải hẹn trước ư?

Một anh chàng bảo vệ lên tiếng: “Vậy thì thật lòng xin lỗi cô. Cô Tô, chúng tôi không thể để cô vào trong được.”

Tô Uyển Ương bị “mời” ra ngoài, giận dữ lái xe đi mất.

Nhưng đến tối cô ta vẫn phải nén giận đến tìm Cận Tri Thận.

May mà cô ta cũng chờ được cơ hội. Lúc ở đầu đường Tô Uyển Ương trông thấy Cận Tri Thận lái xe vào nhà cũ nhà họ Cận, thế là cô ta lập tức đuổi theo.

Cận Tri Thận vừa mới vào nhà cô ta cũng vào theo.

Sắc mặt Cận Tri Thận lạnh như băng, anh hỏi: “Cô tới đây làm gì?”

Tô Uyển Ương nói không nên lời, mặt đỏ rần, ấp úng xin lỗi anh.

Nhưng Cận Tri Thận chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Người cô phải xin lỗi không phải tôi mà là Tiệu Tiêu.”

Gì cơ?

Tô Uyển Ương không dám tin vào tai mình, phải xin lỗi Cận Tri Thận cô ta đã đấu tranh tư tưởng rất lâu chứ huống chi là Giang Tiêu Tiêu.

Cô ta nhất quyết không đi.

Dù có chết cô ta cũng không đi.

Thái độ của Tô Uyển Ương rất kiên quyết, Cận Tri Thận đành đuổi cô ta ra ngoài: “Vậy thì chẳng còn gì để nói. Cô đi đi “

Tô Uyên Ương bị anh đuổi nhưng cô ta đâu chịu rời đi như thế.

Mà lúc này bà Cận ở trên nhà đã nghe hết từ đầu đến đuôi. Bà đi xuống, nhìn Tô Uyển Ương thở dài rồi lại khuyên Cận Tri Thận: “Mẹ thấy đủ rồi đó, đầu cần phải ép nhà bác Tô đến mức này.”

Cận Tri Thận vẫn lạnh lùng nhìn Tô Uyển Ương tỏ rõ thái độ, hiển nhiên là anh sẽ không đổi ý.

Trừ khi Tô Uyển Ương chân thành xin lỗi Giang Tiêu Tiêu, không thì anh kiên quyết không dừng tay. Tô Uyển Ương cảm thấy thật khó tin, trong lòng đau đớn đến nghẹt thở.

Cô ta đã làm biết bao việc vì Cận Tri Thận, vậy mà tình yêu không được đáp lại, thậm chí còn náo loạn đến tình trạng này.

“Tri Thận, anh thật sự muốn hai nhà chúng ta trở mặt thành thù chỉ vì Giang Tiêu Tiêu ư?” Tô Uyến Ương cũng không biết rốt cuộc mình còn trông mong điều gì.

Cận Tri Thận không muốn lăng nhăng với cô ta nữa, bèn nói với bà Cận: “Mẹ, hôm khác con lại về thăm mẹ.”

Dứt lời anh bỏ đi luôn, chẳng buồn quay đầu lại.

Tô Uyển Ương nhìn anh rời đi, ánh mắt ngàn ngụt lửa giận và ngọn lửa không cam lòng. Sau đó cô ta ủ rũ tạm biệt bà Cận rồi cũng rời khỏi nhà cũ nhà họ Cận.

Tới khi ra ngoài, cô ta lại lái xe bám theo Cận Tri Thận.

Anh lái xe thắng tới bệnh viện.

Lại là Giang Tiêu Tiêu, anh đến thăm Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương cáu kỉnh đập mạnh xuống vô lăng, suýt thì đâm vào cái cây trong bãi đậu xe của bệnh viện.

Cô ta xuống xe, lén lút đi theo phía sau Cận Tri Thận tới trước cửa phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu.

Cận Tri Thận đẩy cửa đi vào. Không lâu sau, Tô Uyển Ương không thèm gõ cửa mà xông vào luôn.

Cô ta chất vấn Giang Tiêu Tiêu, không hề có thái độ nhận lỗi: “Giang Tiêu Tiêu, cô đã cướp Tri Thận rồi, đừng hại Tô thị nhà tôi nữa được không?”

Nghe cô ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu ngây ra.

Cô không hiểu ý của Tô Uyển Ương.

“Ồ, cô giả ngu hả? Cô bảo Tri Thận ép tôi phải xin lỗi cô còn gì?” Tô Uyển Ương giận điên người: ‘Bây giờ cô như ý rồi đó, Tô thị chúng tôi liên tục gặp khó khăn nên tôi buộc phải tới xin cô tha thứ. Giờ cô đã hài lòng chưa?”

Xin lỗi?

Từ bé tới giờ Giang Tiêu Tiêu chưa từng thấy ai xin lỗi kiểu này, phải gọi là hỏi tội mới đúng.

Sau một hồi suy nghĩ, dường như cô đã hiểu rõ chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận bằng ánh mắt không dám tin, cô không ngờ Cận Tri Thận lại vì mình mà đối đầu với Tô Thị.

Dù sao Cận thị và Tô thị cũng là chỗ thân thiết lâu năm, Tô thị là Tô thị, nà Tô Uyển Ương là Tô Uyển Ương.

Nên phân biệt hai đối tượng rạch ròi.

Giang Tiêu Tiêu cất lời: “Tri Thận, cảm ơn anh đã làm vậy vì em. Nhưng mà em hi vọng anh dừng tay, đừng nhằm vào Tập đoàn Tô thị nữa.”

Hôm ấy ở phòng bệnh có rất nhiêu cuộc gọi đến, cô đoán là người lớn hai nhà gọi.

Thật sự là cô không muốn thấy Cận Tri Thận phải khó xử vì mình.

“Cô Tô, tôi tha thứ cho cô.’ Dù cho ngày đó Tô Uyển Ương đẩy cô xuống núi chẳng hề nhẹ tay.

Thấy Giang Tiêu Tiêu lựa chọn tha thứ, Cận Tri Thận chỉ lạnh lùng cảnh cáo Tô Uyển Ương sau này đừng có không biết tự lượng sức mình.

Tô Uyển Ương nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt căm hận, nén giận rời phòng bệnh.

Rõ ràng là Giang Tiêu Tiêu được lợi mà còn giả bộ chịu nhiều ấm ức.

Cô ta tuyệt đối không tha cho Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu nằm viện đã lâu, vết thương khỏi hẳn rồi.

Bác sĩ nói cô có thể xuất viện.

Miễn là không được để vết thương chạm nước và thay thuốc đúng hạn là ổn.

Cận Tri Thận đón cô ra viện rôi đưa cô về nhà mình luôn.

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên giây lát rồi từ chối ngay, cô muốn về nhà mình.

Thế nhưng Cận Tri Thận nói: “Tiêu Tiêu, em đã đeo nhẫn thì chính là vợ chưa cưới của anh, sớm muộn gì chúng ta cũng ở chung thôi.”

Giang Tiêu Tiêu không khuyên được anh, buộc phải đồng ý.

Có điều hai người vẫn ngủ riêng.

Tiểu Bảo hết sức vui vẻ, vậy là bé có thể ngủ cùng mẹ rồi.

“Mẹ ơi, Tiểu Bảo muốn tới bệnh viện thăm mẹ nhưng bà không cho.” Tiểu Bảo ấm ức rúc vào lòng Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bé.

Cô thấy hơi buồn.

Cửa ải bà Cận khó khăn quá.

Cô nghĩ tới nghĩ lui mà không biết phải làm sao mới khiến bà Cận hài lòng về mình và đồng ý cho mình ở bên Cận Tri Thận.

Anh đã làm rất nhiều việc vì cô, bây giờ đã đến lúc cô phải làm gì đó vì anh.

Cô thầm quyết định sau này có cơ hội phải tìm mọi cách để cải thiện quan hệ giữa mình và bà Cận.

Cô không muốn Cận Tri Thận phải khó xử khi bị kẹt giữa mình và bà Cận nữa.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Tiểu Bảo thấy cô bỗng sa sút tinh thân thì cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu đang trách bé mấy ngày qua không tới thăm cô.

Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Cô không sao.”

Tiểu Bảo buồn ngủ rồi, bé nằm trong lòng cô, ngửi mùi hương trên người cô rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giang Tiêu Tiêu dém chăn cho Tiểu Bảo, đang định nằm ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên.