Đương lúc Giang Tiêu Tiêu do dự, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
. “Chào buổi sáng.”
“Chào ba.” Tiểu Bảo reo lên đầy vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu thì thấy Cận Trị Thận đã đi tới bên cạnh mình. Anh nghiêng người hôn lên trán cô, tươi cười nhìn cô: “Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu.”
Trán nóng bừng như bị bỏng, Giang Tiêu Tiêu vội cúi đầu, gò má trắng nõn đỏ ứng.
Động tác của anh rất tự nhiên như thể họ là cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. “Chào buổi sáng.”
Giang Tiêu Tiêu nói nhỏ. Cô dễ xấu hổ nên không thể tự nhiên như anh và Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận không để ý, anh tin rằng cô sẽ quen dần thôi.
“Em có thích bữa sáng không?” Cận Trị Thận hỏi.
Bữa sáng đầy bàn có món Tây món Trung Quốc, dinh dưỡng phù hợp. Đây là tấm lòng quan tâm của anh, sao cô có thể không thích được?
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười: “Em thích lắm. Có điều sau này đừng làm nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”
“Ừ.”
Cận Tri Thận múc cháo cho cô: “Em ăn nhiều mới nhanh khỏe.”
“Ba thiên vị, chỉ múc cho mẹ mà không múc cho con.”
Tiểu Bảo bị lơ là giả vờ bĩu môi bất mãn thể thôi chứ thật ra bé rất vui, sau này mẹ sẽ ở cùng hai ba con, ngày nào cũng ăn sáng cùng ba con ho.
Cuối cùng bé cũng có mẹ rồi.
Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng bé không vui, cuống quít nói: “Tiểu Bảo, để mẹ múc cháo cho con nhé.”
Nói rồi cô đi lấy bát.
“Để anh.”
Cận Tri Thận đè tay cô lại rồi ra hiệu cho Tiểu Bảo bằng ánh mắt.
Bé cưng vội lên tiếng: “Mẹ ơi, con đùa ba mẹ thôi, con không buồn đâu.”
Giang Tiêu Tiêu bật cười bất đắc dĩ.
“Con không buồn, con rất vui vì có mẹ ăn sáng cùng hai ba con con.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bé, Giang Tiêu Tiêu cũng vô thức cười theo, trái tim căng đầy.
Ảnh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát đất chieu vào phòng ăn, từng tia sáng nhảy nhót trên sàn nhà, trên bàn ăn. Hương thơm thức ăn thoang thoảng trong không khí. Chốc chốc Tiểu Bảo lại cười vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc. Cuộc sống như thế này mới tươi đẹp làm sao!
Mặc dù cô đã nhắc quản gia nấu ba bữa cơm hàng ngày thì làm ít món thôi, nhưng hình như “it” của quản gia và “ít” của cô khác nhau, ông ấy vẫn chuẩn bị rất nhiều. Cô không ăn hết lại sợ lãng phí, vì vậy bữa nào cũng ăn cố.
Hàng ngày cô chơi cùng Tiểu Bảo, thời gian côn lại không phải ngủ thì chính là ăn, cứ cái đà này thì sẽ mập lên thật đó!
Có điều cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái, nếu có thể thì cô hi vọng cuộc sống sẽ mãi luôn như vậy.
“Gì cơ? Giang Tiêu Tiêu sống trong nhà Tri Thận ư?”
Tô Uyển Ương đứng bật dậy, trợn trừng mắt nhìn quản gia với vẻ khó tin.
Quản gia gắng gượng gật đầu: “Đúng vậy.”
Không ngờ con đàn bà đê tiện kia lại sống trong nhà Tri Thận!
Tô Uyển Ương không chịu tin, lắc đầu nguây nguậy: “Không thể nào, không thể nào!”
Cô ta giận dữ hất đồ trên mặt bàn xuống đất, hai tay siết chặt làm móng tay được cắt tỉa đẹp đế gọn gàng đâm vào lòng bàn tay, thế nhưng cô ta không cảm thấy đau.
Đôi mắt đẹp trợn trừng, đỏ hăn lên vì tức giận.
Cô ta nghiến răng ken két, chỉ muốn xông tới xé nát ả đàn bà đê tiện Giang Tiêu Tiêu ngay lập HC Cô ta chẳng còn vẻ dịu dàng ngày thường, quản gia hơi sợ nhưng vẫn ráng khuyên nhủ: “Cô chủ đừng nóng giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe. Bởi vì cô Giang bị thương nên mới…”
Tô Uyển Ương nhìn quản gia bằng ánh mắt sắc như dao găm làm cho ông ta sợ đến nỗi im bặt luôn.
Quản gia nói hai chữ “bị thương” làm Tô Uyển Ương nhớ ra ả đàn bà đê tiện kia bị mình đẩy xuống núi nên mới bị thương, cũng vì vậy mà Cận Tri Thận càng lạnh nhạt với cô ta hơn.
Cứ nghĩ tới việc vì mình mà quan hệ giữa hai người họ tiến gần hơn một bước là cô ta lại khó chịu đến nghẹt thở như bị ai bóp cổ.
Lửa ghen và lửa giận điên cuồng sục sôi trong đáy lòng: Tại sao Giang Tiêu Tiêu không ngã chết luôn đi?
Chết rồi là xong chuyện!
Tô Uyển Ương híp mắt lại, ánh mắt hung ác nham hiểm. Bao năm qua cô ta vẫn luôn thích Cận Tri Thận và cố gắng trở thành người ưu tú vì anh.
Kết quả, anh lại thích ả đàn bà đê tiện kia!
Cô ta hít sâu, nếu mình không chiếm được thì con ả đê tiện kia cũng đừng hòng có được.
Giờ đã tới bước này, cô ta chẳng cần phải lo lắng cho danh tiếng của ả đê tiện kia nữa.
Hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Cận Tri Thận phải đi làm, Tiểu Bảo cũng đi nhà trẻ, một mình Giang Tiêu Tiêu về phòng sách, thỉnh thoảng lướt mạng.
Gần trưa cô nhận được cuộc gọi từ trợ lý.
“Chị Tiêu Tiêu ơi, xảy ra chuyện rồi.”
Cô vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của trợ lý.
Cô tưởng công việc xảy ra vấn đề, bèn dịu dàng an ủi: “Em đừng vội, cứ từ từ nói.”
“Chị Tiêu Tiêu, chị mau vào diễn đàn nội bộ công ty đi.”
“Sao thế?” Giang Tiêu Tiêu khó hiểu.
“Em không nói rõ qua điện thoại được, chị tự lên diễn đàn mà xem.”
Giang Tiêu Tiêu cúp máy, ôm lòng nghi ngờ đăng nhập vào diễn đàn nội bộ công ty.
Cô vừa liếc mắt đã trông thấy một bài viết đang hot.
Tin giật gân đây! Quá khứ của ai đó chắc chắn làm các vị mù luôn!
Vừa nhìn thấy hai chữ “quá khứ” trên tiêu đề, Giang Tiêu Tiêu đã thấy căng thẳng, trong lòng nổi lên dự cảm xấu.
Cô mở bài viết, hàng chữ lớn màu đen đập vào mắt cô: Quá khứ bí ẩn của Giang Tiêu Tiêu.
Âm! Đầu óc Giang Tiêu Tiêu chợt trống rỗng trong nháy mắt, cô vội vàng đọc nội dung bên dưới.
Cả bài viết về quá khứ của cô, kể rằng năm xưa cô vì tiền mà chưa chồng đã chửa, phản bội chồng chưa cưới, còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Câu chữ rất quá quắt, đắp nặn cô thành một người đàn bà vô liêm sỉ.
Rốt cuộc là ai đã đăng bài viết này?
Cô kéo xuống dưới, người gửi nặc danh.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt, sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao đối phương biết chuyện này?
Cô thấp thỏm kéo dần xuống dưới, trong phân bình luận có rất nhiêu ý kiến khác nhau.
Có người không tin, có người nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, có người khinh bỉ đủ điều.
Những người bình luận bên dưới toàn là đồng nghiệp trong công ty, thường xuyên gặp mặt.
Cô không dám tưởng tượng việc này gây chấn động cỡ nào trong công ty.
Cô có cảm giác như vết sẹo mình luôn che giấu bị người ta tàn nhẫn vạch trần và phơi bày trước mặt mọi người cho bọn họ mặc sức chỉ trỏ.
Cô lập tức hoảng hốt!
Cô không biết phải xử lý thế nào!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình.
Cô hít sâu, đè nén tâm trạng bất an rồi cầm điện thoại lên.
Là trợ lý gọi tới.
“Chị Tiêu Tiêu, chị đã đọc chưa?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn màn hình máy tính, bình tĩnh trả lời: “Chị đọc rồi.”
“Chị Tiêu Tiêu đừng lo, hình như diễn đàn công ty bị hack, có điều công ty đã tìm cách giải quyết rồi.”