“Cô có giận gì đâu, chỉ là nghĩ vê sau trong nhà lại vắng vẻ thì thấy hơi khó chịu thôi”
Bà Cận vừa nói, vừa lắc đầu than thở, thoạt nhìn rất mất mát.
Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy mình dọn ra ngoài ở có vẻ không được ổn lắm, nhưng rồi cô nghĩ mình sẽ gây ra phiền toái cho bọn họ, thế là vẫn kiên định hạ quyết tâm, không thay đổi ý định.
Nhưng cô vẫn nói với bà Cận: “Cô, sau này cháu và Tri Thận sẽ thường xuyên đến nhà mình chơi.”
Bà Cận mim cười: “Cháu chu đáo quá.
Nhưng cũng không cần miễn cưỡng, cô và chú cũng quen cả rồi.”
Bà Cận cười, chợt nói sang chuyện khác, hỏi cô: “Cháu đã thu dọn đồ đạc xong chưa? Có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu ạ, cháu không có nhiều đồ”
Lúc đó vào ở cô cũng không mang nhiều đồ lắm, chỉ có ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.
“Để cô bảo tài xế trong nhà đưa cháu đi”
Bà Cận nói.
Sau khi tiễn Giang Tiêu Tiêu đi, bà Cận trở lại phòng khách, thấy ông Cận đang nhìn mình với vẻ như cười như không thì nhíu mày, tức giận hỏi: “Anh nhìn em như thế làm gì?”
“Anh phát hiện em thay đổi rôi”
Ông Cận cười nói.
Bà Cận khó hiểu: “Thay đổi gì cơ?”
“Thái độ với Tiêu Tiêu ấy”
Hóa ra ông đang nói cái này.
Bà Cận ngôi xuống cạnh ông, suy tư một lát, rồi nói: “Em cũng không biết là như thế nào nữa, giống như em bây giờ không bài