Giang Tiêu Tiêu cũng nhìn chằm chằm bé con với vẻ khó hiểu.
Từ bộ quần áo đứa trẻ đang mặc có thể thấy cậu bé này không phải là con cái của gia đình bình thường.
Có điều ánh mắt bé con nhìn mình lúc này làm cô không biết phải diễn tả thế nào.
Giống như đang quan sát một… món đồ hiếm có khó tìm.
Giang Tiêu Tiêu cũng cạn lời trước ý nghĩ của mình luôn.
Nhan Dĩ Phi không phải người có tính kiên nhẫn, cô ta trừng mắt nhìn đứa bé rồi hỏi với vẻ bực dọc: “Cháu là ai? Không biết là trong giờ làm việc thì không được đi lung tung trong công ty à?”
“Ồn chết đi được”
Bé con thờ ơ lườm Nhan Dĩ Phi một cái trông vừa ngầu vừa lạnh lùng, đồng thời giơ tay ra chỉ vào cô ta và ra lệnh: “Cô! Đi lau sạch sàn nhà ngay lập tức, nhớ là phải lau, bằng, tay!”
Nhan Dĩ Phi ngỡ là mình nghe nhầm, tức quá hóa cười: “Mày nói gì cơ?”
Thằng nhóc này lại dám bảo cô ta đi lau sàn ư?
“Không nghe hiểu à?” Cậu bé khinh bỉ ra mặt: “Đã xấu xí lại còn kém thông minh, xem ra công ty này cũng chẳng ra gì, tôi quả thực cần phải suy xét lại lần nữa xem có nên để các người phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật của tôi nữa không!”
Nhan Dĩ Phi không ngờ đứa bé này độc mồm độc miệng như vậy, cô ta tức sôi máu: “Thằng ranh con mất nết này ở đâu ra đây? Cha mẹ mày không dạy mày phải tôn trọng người lớn à? Đúng là mất dạy, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!”
Dứt lời, cô ta giơ tay lên định đánh đứa bé.
Giang Tiêu Tiêu sợ chết khiếp, tức khắc nhào lên ôm cậu bé vào trong lòng như phản xạ có điều kiện.
Một đứa bé con làm sao chịu nổi cái tát ấy được?
Những người khác cũng hoảng sợ, thầm nghĩ: Đứa bé đáng yêu như thế mà Nhan Dĩ Phi cũng nỡ đánh!
Vệ sĩ cũng kinh ngạc, lập tức nổi giận: “Hỗn xược! Cậu chủ mà cô cũng dám đánh? Bắt cô ta lại!”
Ngay sau đó Nhan Dĩ Phi bị hai vệ sĩ khống chế từ hai bên.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Nhan Dĩ Phi cũng kinh ngạc không thôi.
Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này chứ đừng nói là xung quanh còn có cả cấp dưới đang nhìn.
Thế là cô ta nổi đóa, giãy giụa: “Các anh làm gì thế hả? Mau thả tôi raI”
Nhưng vệ sĩ vẫn giữ chặt cô ta lại không cho động đậy.
Tổng giám đốc Lý Thắng của Sáng tạo Trác Việt hay tin chạy đến, ông ta nói vội: “Các anh vệ sĩ à xin các anh bớt giận, cấp dưới của tôi không có mắt, đụng chạm cậu nhà, tôi thật lòng xin lỗi, hy vọng các anh có thể khoan dung độ lượng bỏ qua cho cô ấy”
Vừa nãy Lý Thắng đang ở trong phòng làm việc trên tầng cao nhất bỗng nghe nói thái tử nhỏ của Tập đoàn Cận thị đến chơi, ông ta vốn đang nghĩ phải chào đón đối phương thật nồng nhiệt, nào ngờ thái tử đã chạy đến phòng kế hoạch.
Lúc biết được tin này ông ta lập tức chạy đến đây, kết quả cảnh tượng trước mắt làm ông ta sợ mất mật.
Nên biết là Sáng tạo Trác Việt tốn rất nhiều công sức mới có được cơ hội hợp tác với Tập đoàn Cận thị.
Nếu bởi vì chuyện này mà khiến dự án hợp tác thất bại trong gang tấc thì chắc chắn ông ta sẽ đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
Vệ sĩ hừ lạnh đầy khinh miệt: “Nhân viên của ông to gan thật đấy, dám mắng cậu chủ nhỏ của Tập đoàn Cận thị là thằng ranh con mất nết mất dạy!”
Mọi người nghe vậy đều vô cùng khiếp sợ!
Không ngờ đứa bé đáng yêu này lại là thái tử nhỏ của nhà họ Cận!!!
Khó trách còn nhỏ mà đã có phong độ như thết Nhan Dĩ Phi cũng chết sững tại chỗ.
Gương mặt đầy phẫn nộ của cô ta thoắt cái trở nên tái nhợt.. ngôn tình sủng
Đắc tội thái tử nhỏ nhà họ Cận thì cô ta còn có thể sống yên bình được nữa sao?
Lỡ như phá hỏng chuyện hợp tác giữa hai công ty, sợ rằng công việc của cô ta cũng không giữ được nữa.
Mặt Lý Thắng xanh mét, ông ta thấp thỏm lo sợ mà nói: “Thật sự xin lỗi các anh, vậy để tôi bảo cô ấy nhận lỗi với cậu nhà” Dứt lời ông ta căm giận trừng Nhan Dĩ Phi: “Giám đốc Nhan! Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau nói xin lỗi đi à?”
Nhan Dĩ Phi cảm thấy cực kỳ bẽ mặt, nhưng hiện tại cô ta không còn hơi đâu quan tâm đến mặt mũi nữa, cô ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi có mắt không tròng, va chạm đến cậu, mong cậu đừng so đo với tôi.”
Nhưng cậu bé làm như không nghe thấy, bé không thèm để ý đến cô ta mà chỉ rúc vào lòng Giang Tiêu Tiêu.
Gương mặt non mịn như thể có thể bấm ra nước, đôi mắt to tròn lấp lánh như đá obsidian, cái mũi xinh xắn vừa cao vừa thẳng, đôi môi đỏ thắm hơi mím lại, hai tay ngắn ngủn ôm cổ cô đầy thân mật, dường như không định buông ra.
Giang Tiêu Tiêu vốn thích trẻ con, vừa thấy con nít là muốn ôm ngay vào lòng.
Lúc này ôm bé con cũng không muốn bỏ xuống nữa.
Hơn nữa đứa bé này vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại còn có một cảm giác… thân thiết trước đây chưa từng có, vì thế cô càng không nỡ buông tay.
Nhan Dĩ Phi thấy cậu bé mãi không trả lời thì càng luống cuống, cô ta không kìm lòng được bèn mở lời: “Cậu Cận ơi?”
Rốt cuộc cậu bé cũng có chút phản ứng, bé liếc Nhan Dĩ Phi với ánh mắt lạnh nhạt: “Người cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là cô xinh đẹp này.”
Nhan Dĩ Phi cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Muốn cô ta xin lỗi con khốn Giang Tiêu Tiêu kia ư?
Nằm mơI “Sao nào, không chịu à? Cô không muốn cũng không sao, chẳng qua trước khi đồng ý dự án hợp tác với công ty mấy người, tôi sẽ bảo ba tôi suy nghĩ lại một lần nữa”
Cậu bé thong dong chỉ huy vệ sĩ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi”
Vệ sĩ nghe lệnh, lập tức buông Nhan Dĩ Phi ra rồi định hộ tống bé rời đi.
Lý Thắng quýnh lên, vội ngăn cản: “Cậu à, cậu đừng nóng, Nhan Dĩ Phi rất vui lòng xin lỗi mà” Sau đó ông ta sầm mặt nhìn về phía Nhan Dĩ Phi, nói: “Giám đốc Nhan, cơ hội hợp tác với Tập đoàn Cận thị lần này là công sức của toàn thể nhân viên công ty nỗ lực mới giành lấy được, nếu cô định phá hủy cơ hội này, vậy thì mời cô cuốn xéo ngay lập tức, công ty của tôi không chứa nổi cô!”
Nghe vậy, mặt Nhan Dĩ Phi tái mét.
Lần này thái tử nhỏ quyết tâm đòi lại công bằng cho Giang Tiêu Tiêu.
Nếu cô ta không xin lỗi, sợ rằng sẽ không được yên thân..
Tuy cực kỳ không cam lòng nhưng cuối cùng cô ta vẫn cắn răng nói: “Được, tôi sẽ xin lỗi. Xin lỗi cô”
“Không thành tâm gì hết”
Bé con ghét bỏ ra mặt.
Nhan Dĩ Phi hít một hơi thật sâu nhẫn nhục, rồi cô ta khom lưng với Giang Tiêu Tiêu và nói: “Xin lỗi, tôi thật không phải khi vừa rồi đã đối xử với cô như vậy, xin hãy tha thứ cho tôi.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Nhan Dĩ Phi ăn nói khép nép với mình, ngoài sự hả hê cô còn cảm thấy thật đáng châm chọc.
Bình thường cô ta chuyên ỷ thế hiếp người, nhìn đời bằng nửa con mắt, không ngờ cũng có ngày phải cúi đầu khuất phục.
Lý Thắng thấy Nhan Dĩ Phi cuối cùng cũng chịu nhân nhượng bèn vội vàng đứng ra hòa giải: “Cậu à, cô ấy cũng đã nói xin lỗi rồi, cậu xem… chuyện làm ăn giữa hai công ty chúng ta thế nào ạ?”
“Sàn nhà vẫn chưa được lau đâu” Cậu bé vẫn không chịu bỏ qua.
Nhan Dĩ Phi cắn răng chịu nhục, tự giác tiếp lời: “Tôi đi lau ngay”
Nói rồi cô ta lập tức đi ra ngoài cầm dụng cụ quét dọn đến và dùng giẻ lau sạch cà phê trên sàn nhà ngay trước mặt mọi người.
Chứng kiến cảnh này, chẳng ai ở đây đồng cảm với cô ta cả.
Bọn họ đều biết rõ cách Nhan Dĩ Phi đối xử với Giang Tiêu Tiêu ngày thường ra sao, hôm nay cô ta nhận được kết quả này cũng coi như là gieo gió gặt bão.
Cuối cùng khi Nhãn Dĩ Phi lau sàn xong cậu bé cũng hài lòng: “Chuyện ngày hôm nay tôi không so đo nữa. Nhưng mà tôi còn một yêu cầu cuối cùng, đó là cô ta không được phép tham gia hoạt động sinh nhật tôi.”
Lý Thắng đồng ý luôn mồm: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề”
“Vậy được rồi, tôi phải đi rồi”
Sau đó bé con nghiêng đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu chằm chằm.
Giang Tiêu Tiêu hiểu ý, vội vàng đặt bé xuống.
Ai ngờ bé con víu chặt hai tay không chịu xuống, hơn nữa còn dùng giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu của mình ra lệnh cho cô: “Cô bế con xuống đi”