*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi thấy Cận Tri Dực vào phòng, Giang Tình Tình thoáng bối rối nhưng che giấu rất nhanh, nở nụ cười nịnh nọt: "Chào cậu hai, sao cậu lại rảnh rỗi tới thăm tôi vậy?" Cận Tri Dực đi tới trước mặt cô ta, cười châm chọc: "Cô cảm thấy tôi tới đây để thăm cô à?" Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu chợt cứng đờ giây lát rôi lập tức bình thường trở lại: "Vậy xin hỏi cậu hai có việc gì thế?" "Có phải cô gọi chị dâu tôi đến bệnh viện không?" Cận Tri Dực chăm chú nhìn cô ta, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu cảm của đối phương.
"Chị dâu?”
Giang Tình Tình ngạc nhiên: "Cậu đang nói tới chị gái tôi sao?" Cận Tri Dực gật đầu.
"Tôi không gọi chị ấy đến bệnh viện" Giang Tình Tình cười gượng: "Cậu cũng biết là quan hệ giữa tôi và chị không tốt, vậy nên sao tôi lại gọi chị ấy tới bệnh viện chứ?" "Không phải cô?" Cận Tri Dực híp mắt, không tin lời cô ta.
"Không phải”
Giang Tình Tình rất bình tĩnh, thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
Cận Tri Dực nhíu mày, lẽ nào anh ta hiểu lâm? "Cậu hai, có phải chị tôi xảy ra chuyện gì không?" Giang Tình Tình hỏi.
"Không có gì" Cận Tri Dực nhìn chằm chằm cô ta rồi đi luôn.
Anh ta vừa rời khỏi, Giang Tình Tình lập tức thở phào.
Sợ chết mất! Nếu không chuẩn bị tâm lý từ trước thì có lẽ cô ta đã để lộ sơ hở trước mặt Cận Tri Dực rồi.
Tuy nhiên, cô ta cũng không dám thả lỏng.
Giang Tiêu Tiêu gặp chuyện, đương nhiên cô ta là đối tượng bị tình nghi số một.
Do đó, cô ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, dù ai tới cũng không được để lộ sơ hở.
Sau khi Cận Tri Dực ra khỏi phòng bệnh của Giang Tình Tình, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có điểm bất thường nhưng không nghĩ ra bất thường ở đâu.
Anh ta vẫn cho rằng việc chị dâu gặp nạn chắc chăn có liên quan tới Giang Tình Tình.
Vì vậy, vừa về tới phòng bệnh anh ta lập tức bảo trợ lý kiểm tra video giám sát một lân nữa.
Anh ta không tin đối phương khôn ngoan đến độ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ông bà Cận biết tin Giang Tiêu Tiêu xảy ra chuyện thì vội vàng tới bệnh viện.
"Tri Dực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn hôn mê trên giường bệnh, bà Cận nhíu chặt mày, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Con vẫn đang điều tra" Cận Tri Dực ngập ngừng: '...
Ba mẹ, lúc chị dâu bị tai nạn đã có thai hơn một tháng, nhưng mà không giữ được đứa bé."
Anh ta vừa dứt lời, cả hai ông bà đều ngây người.
Mãi lâu sau bà Cận mới lấy lại giọng nói: "Con...
con nói là chị đâu con mang thai ư2?" "Vâng."
Cận Tri Dực gật đầu: "Nhưng không giữ được" "Sao lại thế?" Bà Cận khó mà tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Nếu hôm nay không xảy ra chuyện thì mấy tháng nữa bà lại được làm bà nội rồi.
Nhưng bây giờ...
bây giờ...
Bà Cận không dăn được tâm trạng đau khổ, vành mắt bất giác đỏ hoe: "Cháu trai đáng thương của tôi mất rồi!" Ông Cận cũng khó chịu trong lòng, ông ôm vai bà Cận, lắng lặng vỗ vai an ủi bà.
"Tại sao con bé lại tới bệnh viện? Đến kiểm tra sức khỏe sao?" Bà Cận không hiểu nổi một người khỏe mạnh chạy tới bệnh viện để làm gì.