*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Uyển Ương xuất ngoại.
Sau khi ông bà Cận biết quyết định của Giang Tiêu Tiêu, họ cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại thì tính tình cô lương thiện, có làm vậy cũng không phải điêu bất ngờ.
Vậy là xem như sự việc đã được giải quyết một cách thỏa đáng.
Giang Tiêu Tiêu bắt đầu tập trung vào công việc, cô bắt buộc phải làm xong một phương án quảng cáo và tuyên truyền xuất sắc trong vòng hai tuần lễ.
Lục Tranh gửi sản phẩm của công ty đối tác cho cô.
Sau khi nhận đồ, Giang Tiêu Tiêu dùng thử, cũng nhờ bà Cận dùng thử, sau đó ghi lại cảm nhận của bà khi sử dụng sản phẩm.
Hễ làm việc là cô lại quên cả thời gian, có khi tới giờ ăn quản gia lên tâng gọi mấy lần mà cô vẫn không xuống.
Liên tiếp mấy lần như vậy, bà Cận lo lắng cho sức khỏe của cô, vì vậy nhân lúc mang hoa quả cho cô, bà không nhịn được khuyên cô vài câu.
"Tiêu Tiêu à, cháu muốn làm việc mọi người không có ý kiến.
Nhưng cháu tự giác một chút được không? Tới giờ ăn thì xuống ăn cơm, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng dồn hết thời gian và tâm tư vào công việc, không thì làm sao khỏe lên được?”
Lời nhắc nhở của bà Cận khiến Giang Tiêu Tiêu bất giác nghĩ đến mẹ mình, thật gần gũi và cũng thật ấm áp.
Cô mỉm cười với bà Cận: "Cô ơi cháu biết chừng mực ạ, cô không cần lo lắng cho cháu đâu.
"Làm sao cô không lo lảng cho được? Mấy hôm nay cháu bận tối tăm mặt mũi, chẳng ăn được bữa cơm ngon lành, cô không lo lắng mà được sao?" Bà Cận càng nói càng giận, vẻ mặt cau có.
Thấy bà giận thật, Giang Tiêu Tiêu thầm le lưỡi, vội gác lại công việc đi đến chỗ bà.
Cháu đỡ hơn nhiều rồi cô ạ" Cô ôm vai bà Cận, đưa bà đến ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.
Sau đó cô nói tiếp: "Cháu biết cô quan tâm cháu, nhưng cháu thật sự khỏe rồi, công việc không hạ gục được cháu đâu."
"Vậy ư?”
Bà Cận tức giận trừng cô.
"Vâng ạ.' Giang Tiêu Tiêu vừa cười vừa gật đầu lia lịa: "Trước đây cháu còn bận hơn, có khi chẳng thiết ăn uống ngủ nghỉ.
Vì vậy cô cứ yên tâm, cháu không sao cả”
"Không thiết ăn uống ngủ nghỉ?" Bà Cận nhíu mày, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: "Chẳng trách cháu gầy như vậy.
Không được, ở nhà họ Cận cháu không được sống như trước đây.
Trong nhà có một Tri Thận đã đủ rồi, cháu phải ngoan ngoãn ăn cơm và ngủ đúng giờ biết chưa?" Giang Tiêu Tiêu gật đầu đáp: "Vâng ạ”
Lúc này bà Cận mới tươi cười: "Cháu đừng học theo Tri Thận, hễ làm việc là đôi khi nó chẳng để ý tới ai.
Trước khi quen cháu, nó chỉ biết có công việc thôi chứ đừng nói chỉ đến yêu đương.
Nhưng may mà có cháu”
Bà cho rằng cả đời này con trai chỉ sống với công việc, may là sau này đã có Giang Tiêu Tiêu, cuối cùng con trai bà mới có chút sức sống.
"Cô ơi, cũng nhờ có Tri Thận nên Cận thị mới có quy mô như ngày ngay đúng không ạ?”
Giang Tiêu Tiêu nói giúp người đàn ông của mình.
Bà Cận thở dài: "Đúng vậy, nhưng cô càng muốn nó lấy vợ sinh con, có một gia đình hạnh phúc như những người bình thường khác.
Bởi vậy..
" Bà dịu dàng nhìn Giang Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu à, cô rất cảm ơn cháu" Giang Tiêu Tiêu sửng sốt: "Cảm ơn cháu vì điều gì ạ?" Cô là một người phụ nữ từng sinh con, họ không ghét cô đã là may mắn lắm rồi, bây giờ bà còn cảm ơn cô, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
"Cảm ơn cháu đã mang lại hạnh phúc cho Tri Thận và Tiểu Bảo”
Hạnh phúc? Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Thật ra cháu phải cảm ơn mọi người đã cho cháu cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc gia đình lần nữa.