Giang Tình Tình dừng bước ngay lập tức, lại ngồi vào trong xe.
Lúc này, Lam Quân Hạo đã ôm Giang Tiêu Tiêu ra đến ngoài khu.
Hiện giờ cô đã bất tỉnh, yếu ớt tựa vào lòng anh ta, khuôn mặt ngủ mê man không còn sự kháng cự và phòng bị như trước, lộ ra vẻ xinh đẹp tinh tế.
Gương mặt vừa mong manh vừa quyến rũ đẹp như tranh vẽ.
Dáng vẻ lúc này giống hệt sáu năm trước.
Khi ấy, cô thông minh, ngoan ngoãn, dễ khống chế, dễ thao túng.
Nhưng hiện giờ…
Nhớ đến sự ngỗ ngược, những lời giễu cợt và vẻ chán ghét của Giang Tiêu Tiêu, Lam Quần Hạo cảm thấy không thể nào chịu đựng được, một chút áy náy chẳng dễ gì mới dâng lên trong lòng anh ta cũng tan biến.
“Mở cửa.” Anh ta lạnh giọng ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ nghe lệnh, ngay lập tức tiến lên mở cửa xe ghế sau.
Lam Quân Hạo khom lưng đặt Giang Tiêu Tiêu vào trong xe, sau đó định đứng dậy.
Nào ngờ một tiếng ‘Rầm’ bỗng vang lên bên tai.
Anh ta tức khắc ngẩng đầu lên, vừa khéo chứng kiến hình ảnh hai vệ sĩ của mình bị đá bay rồi nên mạnh lên thân một chiếc xe gần đó.
Lam Quân Hạo ngây người, ngay sau đó anh ta cảnh giác xoay đầu ra nhìn thì liếc thấy một bóng người tiến đến gần..
Anh ta hoàn toàn chưa kịp trông thấy rõ thì đã cảm thấy phần bụng bị đánh mạnh.
Đối phương cực kỳ hung hăng, vừa xông lên đã đạp anh ta một cú.
Cú đá ấy nặng đến mức nội tạng của anh ta gần như lệch khỏi vị trí cũ, anh ta nằm co ro trên mặt đất thở dốc vì quá đau.
Người tới chính là Cận Tri Thận.
Anh vốn đang đến đón Giang Tiêu Tiêu về ăn cơm như đã hẹn. Nhưng lúc đang đi trên đường lại nhận được điện thoại của Cận Tri Dực, nói là công ty xuất hiện tình huống khẩn cấp, thế là anh đành phải chờ anh ta rồi cùng đi, vậy nên mới đến muộn vài phút.
Nhưng anh không tài nào ngờ được mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế này!
Cơn giận của Cận Tri Thận lên đến đỉnh điểm, giống như báu vật mình nâng niu cất giữ bị người khác đánh cắp.
Nhất là khi thấy cô gái mình thương hôn mê bất tỉnh, ánh mắt anh trở nên lạnh giá, nhìn về phía Lam Quân Hạo như nhìn một người chết.
“Cậu Lam!”
Cuối cùng lúc này vệ sĩ còn lại của Lam Quân Hạo cũng hoàn hồn, tức khắc định tiến lên bảo vệ cậu chủ của mình.
Thế nhưng anh ta vừa mới bước chân lên đã bị người nào đó kéo cổ áo lại, bên tai vang lên một giọng nói hờ hững: “Người anh em này, tôi khuyên anh đừng xông lên tìm chết thì hơn! Anh không phải đối thủ của anh ấy đâu.”
Lần này vệ sĩ áo đen phản ứng rất nhanh, anh ta trở tay tung một cú đấm về phía đối phương.
Người phía sau giống như đã đoán trước được, ngay lập tức dịch bước chân ung dung tránh thoát đòn tấn công này, hơn nữa còn thừa cơ giơ tay lên nắm cánh tay vệ sĩ rồi giật mạnh.
Vệ sĩ mất thăng bằng, bổ nhào về phía anh ta.
Cận Tri Dực cười nửa miệng, đột nhiên anh ta lên gối vào bụng đối phương…
Vệ sĩ áo đen gào lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó ngã gục xuống đất, cơ thể co quắp biến thành con tôm thứ hai ở đây.
“Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng không biết xấu hổ đi làm vệ sĩ à?”
Cận Tri Dực vừa phủi tay ra vẻ khinh thường vừa lắc đầu nói với vẻ thất vọng tràn trề.
Bấy giờ cơn đau của Lam Quân Hạo vẫn chưa dịu lại, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu bị người kia ôm ra khỏi xe.
Cận Tri Thận kiểm tra tình trạng của cô một cách cẩn thận, phát hiện cô chỉ bị đánh ngất thì mới yên tâm, thế nhưng cơn thịnh nộ lại dâng lên trong lòng anh.
Người của anh mà Lam Quân Hạ cũng dám động vào?
Ánh mắt Cận Tri Thận tối mịt, anh ôm Giang Tiêu Tiêu bước đến chỗ Lam Quân Hạo.
Anh nhìn xuống đối phương, sự lạnh lẽo vĩnh viễn không tan biến bao bọc xung quanh, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, khí phách và uy thế cùng tồn tại, gần như chỉ cần một ánh nhìn cũng đã khiến người ta kìm lòng không đặng mà sinh lòng kính sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Tức khắc Lam Quân Hạo cảm thấy không thở nổi, chuông báo động trong lòng anh ta cũng reo vang.
Trên đời này, rất ít người có thể khiến anh ta cảm thấy bị áp lực như thế.
Anh ta đã nhìn thấy người đàn ông lần thứ hai, lần trước ở trong phòng bao của nhà hàng, cảm giác này đã xuất hiện một lần.
Đây là lần thứ hai.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại sao Giang Tiêu Tiêu lại quen biết người có thân phận như thế?
Với cả… vì sao anh ta lại đi cùng Cận Tri Dực?
Trong lúc Lam Quân Hạo hãy còn chìm trong nỗi hoảng sợ xen lẫn nghi ngờ, Cận Tri Dực đã hớn hở chạy đến.
Anh ta nhìn thấy anh mình che chở cho chị dâu tương lai như ôm báu vật, thế là ngay lập tức nhìn về phía Lam Quân Hạo với ánh mắt thương hại.
Dám động vào chị dâu tương lai, xem ra tên họ Lam này chán sống rồi!
“Mày dùng cái tay nào chạm vào cô ấy?”
Cận Tri Thận nhìn Lam Quân Hạo một lúc, cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng, anh vừa lên tiếng, sát khí nồng đậm tản ra khiến người ta kinh hãi.
Lam Quân Hạo gắng gượng bò dậy, trong mắt của anh ta cất giấu sự giận dữ bị đè nén: “Anh là ai?”
Cận Tri Thận không muốn nhiều lời với anh ta, anh nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tao hỏi mày, mày dùng tay nào chạm vào cô ấy?”
Sắc mặt Lam Quân Hạo càng trở nên khó coi: “Liên quan gì đến anh? Trả cô ấy lại cho tôi.”
Cận Tri Thận cũng sầm mặt: “Không nói phải không? Vậy thì hai cái tay đó cũng đừng cần nữa! Tri Dực!”
“Có, thưa anh!”
Cận Tri Dực giơ tay lên đáp rất nhiệt tình.
Cận Tri Thận nói: “Đánh đi.”
“Vâng, không thành vấn đề, anh đưa cô Giang lên xe trước đi, ở đây cứ giao cho em.”
Cận Tri Dực vui vẻ nhận việc ngay, sau đó anh ta nhìn sang Lam Quân Hạo, xắn tay áo lên.
Đầu Lam Quân Hạo ầm ầm nổ vang, dường như không tin vào tai mình
Anh…
Cận Tri Dực gọi người kia là anh!
Người duy nhất trên đời này có tư cách để cho Cận Tri Dực gọi là anh chỉ có một người, đó chính là chủ tịch tập đoàn Cận thị — Cận Tri Thận!!
Chính là người xuất chúng nhất trong lớp thanh niên thành phố Cẩm, và cũng là ngọn núi không ai có thể vượt qua!
Lòng Lam Quân Hạo chùng xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, anh ta nhìn Cận Tri Dực muốn nói lại thôi, dường như muốn xác nhận điều gì đó nhưng lại không có dũng khí mở miệng.
Cận Tri Dực đoán ngay được ý nghĩ của Lam Quân Hạo, anh ta tặc lưỡi, nói: “Anh họ Lam, tôi nên nói anh xui xẻo hay là đen đủi đây? Rõ ràng tôi đã từ chối hợp tác với anh mà sao anh vẫn chưa hết hy vọng vậy nhỉ? Lại còn động chạm người không nên động chạm. Giờ thì hay rồi, anh tôi tức giận rồi đấy, thế nên sau đây, dù tôi có làm gì anh thì anh cũng ngoan ngoãn chịu đựng đi… bởi vì hết thảy đều là do anh tự chuốc lấy!”
Nói rồi Cận Tri Dực bắt đầu đánh.
Anh ta theo anh mình học đánh nhau từ nhỏ nên cũng thành thạo kỹ thuật chiến đấu, đánh người rất lành nghề.
Dù thế nào thì Lam Quân Hạo cũng không thoát được trận đòn này.
Mười phút sau, Cận Tri Dực thong dong trở lại xe, còn tranh công với anh mình: “Anh à, xử lý xong rồi.”
“Lái xe.”
Cận Tri Thận cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trầm giọng ra lệnh, ánh mắt anh dính chặt vào cô gái trong lòng mình.
Lúc này cô vẫn đang hôn mê, sắc mặt trông vô cùng yên bình, mái tóc dài óng mượt xoã ra trên bờ vai, dung mạo xinh đẹp không thể miêu tả bằng ngôn từ gương mặt mộc không chút phấn son vẫn hết sức ưa nhìn, thoạt trông đơn giản và thanh thoát như một đóa sen vừa bung nở, vẻ đẹp ấy khiến người ta sinh lòng yêu thích, đồng thời khơi lên ý muốn bảo vệ.
Cận Tri Thận ôm chặt lấy Giang Tiêu Tiêu, giống như ôm vật báu đã mất mà tìm lại được.