Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 397: Ôm không buông tay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cậu lặp lại lần nữa?” Giọng nói của Quý Trần lạnh lùng.

Đối diện với Quý Trần sắp sửa nổi bão, trợ lý co rúm, nhưng vẫn đưa báo cáo tài chính của công ty cho gã, nói: “Đây là báo cáo tài chính của chúng ta trong quý này, tổng thể đang có xu hướng sụt giảm, trong đại hội cổ đông lần trước đã có nhiều người lên tiếng bất mãn, nếu bây giờ chúng ta tự ý chuyển tiền vốn chắc chắn sẽ bị người ta nói”

Quý Trần tỏ ra khinh thường: “Một đám lão già chết tiệt, có tư cách gì dạy dỗ tôi. Cậu cứ làm theo lời tôi”

Tuy trợ lý vẫn còn ý kiến nhưng anh ta biết dù mình có nói gì thì Quý Trần cũng sẽ không nghe khuyên can, anh ta không còn cách nào khác đành phải đồng ý làm theo.

Sau khi trợ lý rời đi, Quý Trần khẽ nheo mắt, vo viên tài liệu trong tay rồi hung tợn nói: “Giỏi lắm Cận Tri Thận, tao nhớ kỹ món nợ này rồi. Tao nhất định sẽ khiến máy phải trả giá đắt”

Tuy nhiên gã chưa kịp tạo rắc rối cho Cận Tri Thận thì đối phương đã chủ động ra tay.

Công ty con ở nước ngoài của Tập đoàn Cận thị kinh doanh ngành y tế, Cận Tri Thận âm thầm liên hệ với công ty đối thủ của Stephen, bắt tay với bọn họ chèn ép thị trường của Stephen.

Hai công ty bắt đầu cắn nuốt điên cuồng thị phần của Tập đoàn Stephen ở phương diện y dược, sau đó bán những loại thuốc giống hệt sản phẩm của Tập đoàn Stephen với giá thấp hơn, điều này làm cho danh tiếng của Stephen dần suy giảm.

Lĩnh vực kinh doanh chính của Tập đoàn Stephen là ngành y tế, cứ như thể cổ phiếu của tập đoàn bắt đầu giảm mạnh, ngay cả dược phẩm do bọn họ sản xuất cũng tạm dừng.

Vì chuyện lúc trước mà các cổ đông đã sinh lòng bất mãn với Quý Trần, bây giờ lại xảy ra chuyện này, các cổ đông cực kỳ oán hận gã, tuyên bố là do gã cứ khăng khăng làm theo ý mình nên mới tạo thành tình huống hiện tại.

Lúc này, Quý Trần đang ở trong phòng họp, bị các cổ đông trách mắng, không cho gã bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.

Trong đó có một cổ đông khá có uy tín bỗng đứng dậy chỉ trích Quý Trần: “Vốn dĩ tôi còn đánh giá cao Chủ tịch Quý, nhưng việc anh làm khiến tôi rất thất vọng. Hy vọng anh mau sớm nghĩ cách cứu vãn danh dự của công ty, nếu không tôi sẽ đề nghị cách chức anh”

“Đúng vậy, nếu biện pháp của anh không thể làm chúng tôi hài lòng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giao công ty lại cho anh”

“Cách chức anh”

Có một người lên tiếng thì sẽ có nhiều người khác đứng ra phụ họa, Quý Trần nhìn đám người nhao nhao nói chuyện kia, cười khẩy, nghĩ: Đúng là giậu đổ bìm leo.

Trước kia bọn họ gặp gã, người nào người nấy cũng cung kính hết mực, vậy mà hôm nay lại bày ra dáng vẻ này đây.

Nhưng đến khi gã vươn mình, cũng là ngày chết của những kẻ này.

Hội nghị kết thúc, tiếng tranh cãi của bọn họ làm Quý Trần đau đầu, đến khi mọi người đi hết, một mình gã ngồi trong phòng họp, hút hết điếu này đến điều khác.

Thế nhưng họa vô đơn chí, bên phía gia tộc cũng truyền ra tin tức bất lợi với gã.

Đám anh em của gã thấy gã suy bại, dồn dập bỏ đá xuống giếng.

Chuyện của công ty đã đủ khiến gã sứt đầu mẻ trán, chẳng còn hơi đâu mà quan tâm sự tình bên gia tộc.

Có người sầu cũng có người vui, Cận Tri Thận nhận được tin tức từ nước ngoài thì rất hài lòng, tuy nhiên vẫn chưa đạt đến hiệu quả mà anh dự đoán.

Anh không chỉ muốn Quý Trần thân bại danh liệt, mà còn muốn gã thoi thóp, không có cách nào sống yên được.

Trợ lý nhìn cục diện hiện nay, không thể không cảm thán tác phong mạnh mẽ và nhanh chóng của Cận Tri Thận, sau một loạt thủ đoạn này, sợ rằng Quý Trần phải qua một thời gian nữa mới bình thường lại được.

Cận Tri Thận khép máy tính lại, đi ra công ty.

Lúc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đang ngủ trưa, Cận Tri Thận nhẹ tay nhẹ chân đi vào, sợ đánh thức cô.

Hàng mi dài rợp bóng trên gương mặt, mái tóc đen nhánh buông xõa tùy ý, lúc này cô giống như thiên thần rơi xuống nhân gian, vô cùng đáng yêu, trông cô vô tội bảo anh không yêu sao được?

Dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, Giang Tiêu Tiêu từ từ mở mắt.

be-cung-tinh-quai--mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh-397-0

Thế giới hai người... Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng, vùi mặt vào ngực anh.

Hai người bọn họ ở trên giường thân mật một lát rồi Giang Tiêu Tiêu mới đứng dậy vào phòng tắm, định bụng ăn diện một chút để đi hẹn hò với Cận Tri Thận.

Kể từ khi dọn vào nhà họ Cận, cô có rất ít thời gian ở riêng với Cận Tri Thận, phần lớn thời gian đều bị Tiểu Bảo quấn lấy, hiếm khi nào có một cơ hội đi ra ngoài chơi thế này.

Sau khi Giang Tiêu Tiêu vào phòng tắm, Cận Tri Thận cũng theo vào, ôm lấy cô từ đằng sau, tựa đầu lên vai cô, dịu giọng, nói: “Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh”

Giang Tiêu Tiêu bối rối trước câu nói bất thình lình của anh, cô cười nói: “Anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh. Nào, anh đi ra ngoài đi, anh thế này em không trang điểm được.”

“Vợ anh không trang điểm cũng đẹp lắm rồi” Cận Tri Thận giở trò lưu manh, ôm Giang Tiêu Tiêu không chịu buông tay.

Giang Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông đang làm nũng với mình một cách bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới Chủ tịch Cận ở bên ngoài có thể làm rung chuyển trời đất, ở nhà sẽ biến thành bộ dạng mềm mại và đáng yêu như thế này cơ chứ.

Lần trang điểm này mất tận hai tiếng đồng hồ mới xong, quả thật không phải do Giang Tiêu Tiêu đề mề, chẳng qua là Cận Tri Thận cứ quấy rầy cô, thỉnh thoảng lại đòi hôn một cái, cô cũng không cự tuyệt được.

Lại đứng trước tủ quần áo chần chừ hồi lâu, Giang Tiêu Tiêu vẫn không thể chọn được một bộ quần áo thích hợp, Cận Tri Thận bàn tiến lên giúp đỡ.

Anh nhìn quần áo muôn sắc muôn kiểu trong tủ, cảm thấy hết sức đau đầu.

Cuối cùng vẫn là Giang Tiêu Tiêu quyết định, cô nhớ trước kia mua một bộ đồ đôi, vẫn luôn không có cơ hội mặc, lần này vừa lúc có thể lấy ra mặc.

Hai người bọn họ thay quần áo xong, đang định ra cửa, đúng lúc gặp được bà Cận vừa từ bệnh viện về, bà ngó thấy quần áo mà hai người mặc, tức khắc cười tươi.

“Tiêu Tiêu à, cô thấy cháu và Tri Thận phải cố gắng lên, mau chóng sinh một đứa nữa, thừa dịp cô vẫn còn sức khỏe, với cả Tiểu Bảo cũng lớn rồi, có thể trông con cho hai đứa”

Bà Cận nói thế làm Giang Tiêu Tiêu xấu hổ không thôi, cô không trả lời, trái lại Cận Tri Thận cười đáp: “Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ cố gắng”