Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 412: Ánh mắt ám muội



Ra khỏi Cục dân chính, Cận Tri Thận nhìn bức ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn của mình mà cười ngây ngô giống như một cậu chàng mới lớn.

Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà chọc anh một cái.

“Anh cười gì mà trông ngốc quá vậy"

Cận Tri Thận nghe vậy, dứt khoát bế Giang Tiêu Tiêu lên, nói một cách hưng phấn: “Anh có vợ rồi, rốt cuộc anh cũng kết hôn

rồi!”

Niềm vui sướng của anh lây nhiễm sang cảm xúc của Giang Tiêu Tiêu, cô không nhịn được mà nở nụ cười và ôm chặt cổ anh.

Ai có thể ngờ được một người đàn ông quyền uy, lạnh lùng, nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố này như Chủ tịch Cận bây giờ lại cười vui vẻ như một đứa bé.

Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới được thả xuống, cô nhìn Cận Tri Thận, nói: “Được rồi, Tri Thận, chúng ta cũng nên nhanh chóng bảo tin tức này cho người nhà đi”

“Vâng, xin nghe lời bà xã đại nhân" Cận Tri Thận tựa đầu lên vai cô, ngoan ngoãn đáp lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Cận Tri Thận đổ chuông, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhấn nghe.

Điện thoại vừa được nối máy, Cận Tri Dực không nhẫn nhịn được mà lập tức tuôn ra một tràng: “Anh! Anh và chị dâu đi đăng ký hôn rồi à! Chúc mừng, chúc mừng, ông anh bằng giá suốt kiếp của em cuối cùng cũng thông suốt rồi.” . Xin hãy đọc truyện tại ( trùmtruyện . N ET )

Nghe anh ta nói, Cận Tri Thận đen mặt.

“Nói gì vậy hả, bây giờ anh có chị dâu chú bênh rồi, chủ nói chuyện cho cẩn thận”

Khó có được một lần nghe Cận Tri Thận nói câu nào hơi có vẻ khoe khoang, Cận Tri Dực kinh ngạc, nói: “Quào, chị dâu, chị huấn luyện anh em tốt thể, trước kia anh ấy không phải như thế này đâu”

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì buồn cười, nói: “Anh của chủ vốn là kiểu người như thế mà, chẳng lẽ chú không biết à?”

“Đều do vợ biến anh thành như thế này”

Cận Tri Dực nghe hai người bọn họ tán tỉnh nhau ở đầu dây bên kia mà phẫn uất vô cùng, hung tợn nói: “Hai người có vợ chồng quên em này, không nói chuyện với hai người nữa”

Nói xong, anh ta cúp máy, đúng lúc này Tống Thanh Uyển đẩy xe thuốc vào.

“Anh sao thế?"

“Thì bị anh tôi và chị dâu tọng cơm chó đấy, hai người này lúc nào cũng hành hạ chó độc thân tôi đây, giờ thì bọn họ đăng ký kết hôn rồi”

Cận Tri Dực cúp điện thoại, cảm thấy khá là bất mãn, giống như mình bị vứt bỏ vậy.

Tống Thanh Uyển nhìn bộ dạng này của anh ta, không nhịn được mà bật cười: “Hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn là điều hết sức bình thường, anh ở đây giận dữ bất bình thì làm được gì, bôi thuốc thôi.”

Cận Tri Dực nghe vậy, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, Tống Thanh Uyển tránh những nơi kết vảy trên người anh ta rồi bôi thuốc.

Sau nhiều ngày điều trị, cuối cùng vết thương trên lưng anh ta đã chuyển biến tốt.

Tổng Thanh Uyển vừa bôi thuốc cho Cận Tri Dực, vừa cảm thán: “Nói thật, tôi rất hâm mộ chị Tiêu Tiêu gặp được một người đàn ông như anh của anh, không giống như tôi, toàn gặp phải những kẻ khốn nạn”.

“Ấy, cô nói thế là không đúng rồi, toàn gặp những kẻ khốn nạn là thế nào vậy, chẳng lẽ tôi không phải người tốt à?” Cận Tri Dực có hơi không vui.

Tống Thanh Uyển đập anh ta một cái: “Tôi đang nói là bạn trai! Sao nói gì anh cũng tiếp lời thế hả?”

Bà Cận nghe vậy thì liếc xéo ông Cận một cái: “Chỉ có ông biết làm người tốt thôi. Tiêu Tiêu làm dâu nhà họ Cận chúng ta, dĩ nhiên là tôi vui mừng chứ, chỉ là tôi muốn cho Tiêu Tiêu một đám cưới thật long trọng, như thế này chẳng phải là..."

“Không sao đầu cô, cháu không quan tâm những thử hình thức đó đâu ạ, chỉ cần cháu và Tri Thận yêu nhau là đủ rồi.” Giang Tiêu Tiêu cười đáp.

Nghe Giang Tiêu Tiêu nói, bà Cận mỉm cười kéo tay cô nói: “Bây giờ còn gọi là cô nữa à? Có phải đến lúc đổi cách xưng hô rồi không?”

Lời nhắc nhở của bà Cận làm Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên.

“Đúng đấy vợ à, bây giờ em nên gọi là ba mẹ” Cận Trị Thận cũng cười, ôm chặt vai cô.

“Mẹ.." Giang Tiêu Tiêu rút rè gọi một tiếng, tạm thời cô chưa quen với thân phận mới của mình ngay được.

“Ơi, Tiêu Tiêu, giờ con đã trở thành con dấu chân chính của nhà họ Cận rồi, về sau không cần câu nệ quá.” Bà Cận cười nói.

Cận Tri Thận nhận ra Giang Tiêu Tiêu lúng túng, bèn kéo cô lại, đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cho bà Cận.

“Đây, ba mẹ xem đi, giấy chứng nhận kết hôn mới toanh.”

Bà Cận lập tức nhận lấy, nhìn bức hình trên giấy chứng nhận, bà mỉm cười hài lòng.

“Mẹ, con dẫn Tiêu Tiêu lên nghỉ ngơi một lát, có việc gì thì mẹ gọi con."

“Được, được, được, các con lên đi, lát nữa ba mẹ đi đón Tiểu Bảo cho, không có việc gì mẹ sẽ không gọi hai đứa đâu.” Bà Cận vừa nói vừa nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt ám muội.

Giang Tiêu Tiêu nhận thấy ánh mắt của bà Cận, cô lại càng xấu hổ hơn, bèn chạy chậm lên lầu.

“Rốt cuộc Trị Thận nhà chúng ta cũng có vợ rồi, đây luôn là nỗi lo lắng trong lòng em, nhưng việc hôn nhân của Tri Dực cũng là điều khiến em nhức đầu.”

| Bà Cận nhìn giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực kia, không kìm được mà nói.

Ông Cận cảm nhận được nỗi lo âu của VỢ, nói với vẻ tỉnh bơ: “Em đừng quan tâm linh tinh làm gì, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của Tri Dực em cũng đừng để bụng quá, nó rồi cũng sẽ tìm được nửa kia thôi”

- -------------------