“Đừng lo, nhất định Tử Vũ sẽ mang cô ta về cho chúng ta.
Cận Tri Thận vừa an ủi vừa ôm Giang Tiêu Tiêu vào lòng,
Tuy Giang Tiêu Tiêu biết hiệu suất làm việc của Tử Vũ, nhưng cô vẫn không quá tin tưởng cô ta.
Dầu sao cô ta luôn tỏ ra hai mặt khiến cô không thể nào chấp nhận được.
Giang Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đáp lời rồi không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, ở nước ngoài, Quý Trần sầm mặt nhìn Giang Tình Tình, ánh mắt gã lạnh lẽo như muốn chém cô ta thành muôn mảnh.
Giang Tình Tình tự biết chuyện này chưa được giải quyết, không dám nói chuyện, chỉ im lặng ngồi đối diện Quý Trần. “Chủ tịch Quý, hậu quả sự việc lần này gây ra đã khiến bên kia mất kiên nhẫn, bọn họ loan tin muốn tìm người đến thay thế vị trí của anh…
Trợ lý cúi đầu truyền đạt lại tin tức, giọng nói hơi run rẩy, dường như rất sợ Quý Trần nổi giận.
Nhưng ngay sau đó, Quý Trần tóm cổ anh ta, chất vấn: “Cậu làm việc kiểu gì thế hả? Không biết giấu giếm tin tức à? Tôi muốn xem giống lai căng ấy làm gì được tôi! Có gan ngồi lên vị trí của tôi! Nếu tin tức nội bộ của công ty bị tiết lộ ra ngoài thì đừng trách Quý Trần này không màng tình cảm ngày xưa!”
Trợ lý nghe lệnh, lập tức chạy đi, trong phòng chỉ còn lại Giang Tình Tình và Quý Trần.
Quý Trần đứng trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi rồi từ từ nhả khói.
Đột nhiên, gã xoay người lại nhìn về phía Giang Tình Tình.
Ánh mắt của Quý Trần rất sắc bén, gã bước về từng bước về phía cô ta.
Giang Tình Tình nhìn động tác của Quý Trần, vô thức lùi về sau vài bước, giọng nói run rầy: “Chủ tịch Quý… anh… anh muốn làm gì?”
Nghe cô ta hỏi, Quý Trần cười khẩy: “Tôi muốn làm gì ư? Lẽ nào cô Giang không biết bởi vì một chút sai lầm của cô mới khiến tôi thua hết như thế này sao? Bây giờ thị trường trong nước bị Cận Tri Thận lũng đoạn hoàn toàn, trong công ty cũng cũng hoang mang lo sợ, cô cho rằng tôi còn phần thắng gì nữa? Gia tộc thất vọng về tôi rồi, rất có khả năng ứng cử viên cho vị trí người thừa kế đời tiếp theo cũng không có tên tôi, kết quả này cô hài lòng chưa?”
Quý Trần ép sát, Giang Tình Tình chỉ có thể lùi đến góc tường.
Cô ta nhìn gương mặt âm u của Quý Trần, không biết phải phản bác thế nào.
Bỗng nhiên, Quý Trần bóp cổ cô ta, uy hiếp: “Giang Tình Tình, tôi nói cho cô biết, hiện giờ tôi sa cơ, nhưng nếu cô dám nói chuyện giữa hai ta ra ngoài thì tôi có thể khiến cô lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này, cô biết chưa?”
Bởi vì khoảng thời gian này hợp tác với Giang Tình Tình, có những việc của Quý Trần cũng bị cô ta phát hiện.
Không phải là Quý Trần không biết những hành động lén lút của Giang Tình Tình.
Chẳng qua bởi vì cô ta còn có gia trị lợi dụng nên mới không làm gì.
Hiện tại hai người bọn họ không còn liên lụy lợi ích nên cũng không sợ trở mặt.
Bàn tay của Quý Trần từ từ siết chặt, Giang Tình Tình giãy giụa không ngừng. “Chủ tịch… Quý, tôi bảo đảm… sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì… Xin anh hãy tha mạng cho tôi.”
Giang Tình Tình cầu xin, nhưng Quý Trần vẫn làm lơ, tiếp tục bóp cổ cô ta.
Mắt gã đỏ ngầu, Giang Tình Tình cảm thấy ngạt thở.
Cho đến khi sức giãy giụa của Giang Tình Tình dần yếu đi, Quý Trần mới tha cho cô ta.
Gã ném cô ta xuống đất, sau khi vứt xuống còn lấy khăn ra lau tay.
Giống như vừa mới cầm thứ rác rưởi gì đó vậy.
Giang Tình Tình quỳ sụp xuống đất, lại được hô hấp không khí mới mẻ, thở hổn hển liên tục.
Giang Tình Tình nhìn bóng lưng của Quý Trần, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Người đàn ông này đúng là ma quỷ
Trong mắt của Quý Trần. cô ta nhìn thấy cái chết. “Gọi người ném cô ta ra ngoài, đừng để tôi thấy cô ta một lần nữa.” “Vâng, thưa chủ tịch!”
Quý Trần vừa nói xong, vài người đàn ông cường tráng đi đến bắt giữ Giang Tình Tình.
Họ kéo cô ta ném ra ngoài trang viên.
Phương thức đối đãi giống như đối xử với một con chó hoang ven đường.
Giang Tình Tình nằm ven đường, trên người chẳng còn chút sức lực nào.
Cô ta vốn tưởng rằng lần này có thể xoay mình, không nghĩ tới vẫn thua trên tay con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy!
Cô ta không cam lòng!
Giang Tình Tình nắm chặt nắm đấm, ánh mắt ác độc nhìn về phía trước.
Cô ta thề, mọi đau khổ và nhục nhã phải chịu ngày hôm nay, sau này cô ta nhất định sẽ trả lại cho Giang Tiêu Tiêu gấp trăm nghìn lần!
Đến khi khôi phục được một chút sức lực, Giang Tình Tình lảo đảo đứng dậy.
Cô ta bắt xe trở lại chỗ ở.
Tệ hơn là Giang Tình Tình phát hiện tất cả đồ đạc của mình đều bị ném ra ngoài hành lang.
Cô ta nghe thấy giọng đàn ông vang lên ở đằng trước, trong lòng cô ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cô ta bước vội về phía trước, thấy được vài người đàn ông đang ở trong phòng và dọn đồ của cô ta ra ngoài.
Giang Tình Tình vội vàng ngăn lại: “Các anh làm gì đấy? Đây là nhà của tôi mà! Các anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi có thể kiện các anh
Một người đàn ông cười nói: “Xin lỗi, cô Giang, khu bất động sản này thuộc về anh Quý, anh ấy bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc. Nếu cô có gì bất mãn thì có thể trao đổi với anh ấy
Nghe vậy, Giang Tình Tình lập tức ngồi bệt xuống đất.
Chẳng lẽ cô ta lại phải trải qua cuộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ đó ư?
Không, cô ta không muốn, cuộc sống đó có khác gì dân ăn xin trên đường phố đâu? “Cô à, tôi đi nhờ chút.
Lúc Giang Tình Tình đang nghệt ra, một người đàn ông đá đá chân cô ta.
Giang Tình Tình trừng người đàn ông đó đầy hung tợn rồi xoay người rời đi.
Quý Trần, giỏi lắm. Uổng công cô ta hợp tác với gã một thời gian, kết quả là gã lại làm cái trò đuổi tận giết tuyệt này.
Trên đường đi, Giang Tình Tình bỗng cảm thấy thế lương.
Nếu không xảy ra những việc này thì cô ta vẫn còn là cô hai của Tập đoàn Giang thị.
Trên tay có tiền tiêu vặt xài không hết, cũng không có chuyện gì để phiền lòng.
Thế nhưng bây giờ, mọi việc thay đổi, cô ta cũng chỉ có thể sống cuộc sống tràn ngập lo lắng và sợ hãi này.
Cô ta không dám về nước, chỉ cần cô ta xuất hiện ở sân bay hoặc cảng khẩu thì sẽ có cảnh sát ở đó chờ cô ta.
Cô ta cũng biết thế lực của Cận Tri Thận vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô ta, vì thế cô ta không dám xuất hiện trong thành phố lớn.
Nếu rơi vào tay Cận Tri Thận, nhất định đối phương sẽ khiến cô ta sống không bằng chết. “Ot ot ot”, bụng bỗng nổi trống, Giang Tình
Tình vuốt ve bụng mình.
Cô ta lẩm bẩm: “Con à, con đừng trách mẹ. Cuộc sống hiện tại chỉ là tạm thời thôi, rồi sẽ có một ngày mẹ sẽ khiến con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy quỳ xuống trước mặt mẹ!”
Bụng lại kêu vang, Giang Tình Tình ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một nhà hàng phía trước.
Cô ta lục lỏi tiền lẻ trên người mình, rồi đi vào đó.
Đang lúc cô ta chọn món ăn, sau lưng bỗng xuất hiện một bóng người giữ bả vai cô ta.
Giang Tình Tình quay đầu lại và hét lên một tiếng, muốn tránh thoát.
Nhưng Tử Vũ quá khỏe nên cô ta không hề có năng lực phản kháng.
Tử Vũ lạnh mặt mang Giang Tình Tình đi, trong nhà hàng khôi phục lại sự bình yên.
Tuy không biết người bắt giữ mình là ai, nhưng Giang Tình Tình biết chắc chắn là thế lực của Cận Tri Thận.