Trong một căn hộ đơn, Giang Tiêu Tiêu đeo tạp dề làm bữa tối trong phòng bếp.
Bên cạnh là bé con cầm một cốc sữa bò đang đi tham quan khắp nhà, tò mò đánh giá không gian xung quanh: “Nơi này là chỗ cô thường ở sao ạ?”
“Ừ, nhà cô nhỏ lắm, nhất định không thể sang trọng như nhà con được”
Giang Tiêu Tiêu thuận miệng nói, đồng thời xếp rau củ đã thái xong vào trong đĩa.
Bé con ngước lên nhìn cô và hỏi: “Trong nhà chỉ có mỗi cô thôi ạ?”
“Đúng vậy”
“Cô không có người nhà ư?”
“Có, nhưng không ở đây, bình thường chỉ có một mình cô thôi.”
Bé im lặng một lúc, dường như sợ cô buồn nên vội vàng vỗ cô một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng an ủi: “Cô đừng sợ, sau này có thêm cả con nữa, vậy là có hai người rồi”
Giang Tiêu Tiêu tức cười.
Thật là… còn nhỏ mà lanh quát!
Càng nhìn cô càng thích bé hơn.
“Nào, cô sắp nấu ăn rồi, ở đây dầu mỡ lắm, con đi ra ngoài kia ngồi chờ một lát là được ăn ngay thôi.”
“Vâng ạ”
Bé con ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra ngoài, ngồi yên trên ghế sô pha chờ đợi.
Giang Tiêu Tiêu bắt tay vào nấu nướng.
Ngày thường cô toàn tự nấu để tiết kiệm tiền, vì thế kỹ năng nấu nướng của cô khá thành thạo.
Chưa đến một tiếng, bữa tối đã hoàn thành với ba món kèm canh.
Có hải sản, có sườn và cả rau cải thìa, chay mặn phối hợp kỹ lưỡng, đủ cả sắc – hương ~ vị, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.
Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn hơi lo.
Dù sao bé con cũng là thái tử nhỏ của nhà họ Cận, bình thường ăn quen sơn hào hải vị, không biết bé có ăn được những món ăn gia đình như thế này không nữa.
Giang Tiêu Tiêu xới cho bé một bát cơm, nói: “Con nếm thử một chút xem, nếu không hợp khẩu vị thì nói cho cô, lát nữa cô dẫn con ra ngoài ăn cái khác”
Bé con gật đầu, cầm thìa xúc cơm cho vào miệng ra sức nhai, hai bên má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, đang định ngồi xuống ăn thì chuông cửa bỗng vang lên.
Giang Tiêu Tiêu lấy làm lạ.
Bình thường không có khách đến thăm nhà, lúc này là ai được nhỉ?
Cô đi ra mở cửa trong sự nghi hoặc.
Đập vào mắt cô là một bóng người cao lớn đứng trước cửa nhà.
Gương mặt đẹp đẽ tựa thiên sứ, giống như một kiệt tác của thần linh, đôi môi đẹp nhưng mỏng mím chặt thành một đường thẳng, mặt mày tinh xảo đến mức khó phỏng tô, dung mạo toát lên vẻ lạnh nhạt ẩn giấu sự tịch mịch và sâu kín như đêm đen, như biển thẳm.
u phục phẳng phiu được cắt may khéo léo vừa vặn ôm lấy cơ thể cao lớn khiến anh trông tuấn tú khôi ngô, đôi chân thon dài giấu trong quần âu lộ ra vẻ cấm dục, phong thái lẫn dáng người đều hoàn mỹ đến độ không thể soi mói.
Lần đầu tiên trong đời Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy một người đàn ông ưu tú đến vậy.
Nhất thời cô quên cả phản ứng.
Mãi cô mới định thần lại được, đang định hỏi thân phận của người đàn ông này thì bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên sau lưng.
Giang Tiêu Tiêu lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy bé con ném thìa lên bàn, hừ một tiếng đầy kiêu căng rồi bước đôi chân ngắn ngủn vào trong phòng.
Còn đóng cửa lại!
Cận Tri Thận: …
Giang Tiêu Tiêu: …
Cô không hiểu ra sao, thầm nghĩ: Làm sao thế này?
Khi cô hãy còn khó hiểu thì người đàn ông trước mặt từ tốn nói: “Chào cô, tôi là Cận Tri Thận, ba của Tiểu Bảo”
Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác, cảm thấy khá là ngạc nhiên.
Cô cũng đã nghĩ sớm muộn gì người nhà họ Cận sẽ tìm tới đây, nhưng không ngờ Cận Tri Thận lại đích thân đến tìm.
Cô cũng từng được nghe kể về người này.
Nghe đồn người này làm việc luôn im hơi lặng tiếng, lạnh lùng vô tình, là truyền kỳ trong giới kinh doanh, quyền thế ngất trời, thân phận tôn quý, người người e sợ.
Em trai anh là Cận Tri Dực cũng là một người phong lưu phóng khoáng, tuấn tú khôi ngô, cũng nổi danh khắp giới kinh doanh.
Nếu là trước kia thì có lẽ một người như thế chẳng có chút liên quan gì đến Giang Tiêu Tiêu.
Không ngờ hôm nay đối phương lại đích thân ghé thăm gian nhà nhỏ đơn sơ của cô.
Giang Tiêu Tiêu cố bình tĩnh lại và đáp lời: “Chào anh, anh đến đón Tiểu Bảo về à?”
“Phải” Cận Tri Thận gật đầu, anh nhìn vào.
trong nhà và hỏi: “Tôi vào được không?”
“Đương nhiên rồi” Giang Tiêu Tiệu lập tức nhường đường.
Cận Tri Thận sải bước vào trong, với chiều cao một mét tám, anh đứng trong phòng làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy nhà mình quá chật hẹp.
Trái lại Cận Tri Thần không tỏ vẻ gì, nhưng anh cũng quan sát xung quanh một lượt theo bản năng.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng trang trí vô cùng ấm cúng, trên bàn còn có thức ăn nóng hổi, không hiểu sao lại thấy… ấm lòng.
Cận Tri Thận cũng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy.
Trước khi đến đây, anh đã xem tư liệu cá nhân của Giang Tiêu Tiêu.
Đại thể đã biết được bối cảnh của cô gái này.
Lúc đó anh cảm thấy Giang Tiêu Tiêu tiếp cận Tiểu Bảo là có mục đích.
Dù sao bên ngoài đồn thổi rằng trước nay anh không gần nữ sắc, Tiểu Bảo cũng không thích phụ nữ xa lạ đến gần, khó có được lần này nó thích cô nên có lẽ cô cũng biết cách lấy lòng nó.
Giang Tiêu Tiêu đứng phía sau hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
Nhưng khi thấy Cận Tri Thần chú ý đến thức ăn trên bàn, cô hơi xấu hổ.
“Chỗ tôi chỉ có cơm canh đạm bạc thế này thôi, có lẽ cậu nhà sẽ ăn không quen”
Cận Tri Thận nghe thế chỉ nói: “Nó không kén chọn đến vậy đâu, cái gì nó cũng ăn được, mà tôi phải cảm ơn cô Giang hôm nay đã chăm sóc cho thằng bé nhà tôi”
Giang Tiêu Tiêu vội vàng xua tay, nói: “Làm gì có, Tiểu Bảo ngoan lắm, à… chỉ là không biết sao đột nhiên lại..”
“Chuyện này không liên quan đến cô Giang, là thằng bé giận tôi thôi, để tôi gọi nó ra”
Nói rồi Cận Tri Thận đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ cửa và nói: “Tiểu Bảo, đến lúc về nhà rồi, con đi ra đây”
Tiểu Bảo không đáp lại.
Có vẻ như Cận Tri Thận đã đoán được kết quả từ trước, anh cố nén giận nói tiếp: “Đã giận dỗi ba ngày rồi, con cũng nên ngừng lại được rồi đấy, con không còn là trẻ lên ba đâu”
Ởsau lưng anh, Giang Tiêu Tiêu nghe được câu ấy bỗng dưng lại cảm thấy buồn cười.
Tiểu Bảo vẫn im lặng.
Cận Tri Thận cau mày, giọng điệu cũng tiết lộ sự khó chịu của anh lúc này: “Cận Bắc Thần, ba cho con một phút, di ra ngay bây giờ không là ba xông vào đấy”
Cuối cùng trong phòng cũng có chút động tĩnh, nhưng dường như bé con vẫn không định ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu không nhìn nổi nữa.
Vừa uy hiếp vừa đe dọa như thế, thằng bé chịu ra mới lạ.
Vì thế cô đành đề nghị: “Anh Cận, chỉ bằng.. để tôi thử xem sao”