Chẳng biết nụ hôn dài đằng đẵng đã kéo dài bao lâu.
Buồng xe chật chội, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ, giờ phút này Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Không, không thể tiếp tục như vậy được, nơi này là bãi đỗ xe, có thể bị người ta nhìn thấy bất cứ lúc nào.
Thế là cô bất thình lình dốc hết sức lực đẩy Cận Tri Thận ra.
Sau khi hai người tách ra, Giang Tiêu Tiêu thở hổn hển, một lúc lâu sau mới tìm lại được lý trí.
Lúc này Cận Tri Thận mới nhận ra mình hơi mất kiểm soát, nhưng hôn thì cũng hôn rồi, giờ phải làm thế nào đây? Sau khi Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, chắc chắn cô ấy sẽ tức giận, có khi ném mình ở đây luôn cũng không chừng…
Đúng là sau khi Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, cô vừa giận vừa bất đắc dĩ. Mình tốt bụng đưa anh ta về nhà, dựa vào đâu mà anh ta chẳng nói chẳng rằng đã hôn mình!
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu muốn nổi giận, nhưng ngước mắt nhìn lại thấy tên đầu sỏ gây chuyện đang ngủ.
Lúc này người đàn ông đang nhắm mắt, yên giấc như một đứa trẻ.
Cơn giận trong lòng Giang Tiêu Tiêu không biết xả vào đâu, cô nghiến răng nghiến lợi, thôi thôi, không thèm chấp với một con ma men.
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, sau đó bất đắc dĩ xuống xe rồi ngồi vào vị trí ghế lái.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Cận Tri Thận khẽ nhếch miệng thành một độ cong khó có thể nhận ra.
Lúc này, trong nhà họ Cận, Tiểu Bảo mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được, vì vậy bé chỉ đành chờ ba về kể chuyện cổ tích cho mình nghe.
Trong khi đó, Giang Tiêu Tiêu đã tới biệt thự, cô xuống xe ấn chuông cửa, chú Trương mở cửa rồi nhìn cô với vẻ khó tin.
“Cô Giang đấy à?” Có vẻ như ông ấy không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Chào chú Trương, cậu chủ nhà chú uống say, tôi gặp được nên đưa về luôn. Chú xem có thể giúp tôi đỡ anh ấy xuống xe rồi dìu vào nhà được không?”
Cô cũng chịu thôi, mình làm gì đủ sức đỡ một người đàn ông đang ngủ say vào trong được chứ.
Chú Trương nghe vậy thì ngây ra.
Cậu chủ uống say ư? Sao có thể chứ?
Cận Tri Thận hay đi tiệc tùng, chú Trương làm cho nhà họ Cận bao nhiêu năm nay mà chưa từng thấy anh say bao giờ. Ông ấy ngỡ ngàng đi theo Giang Tiêu Tiêu ra ngoài, khi trông thấy Cận Tri Thận yên tĩnh dựa vào ghế phụ, chú Trương càng sốc hơn.
Say thật hả?
Hai người đỡ Cận Tri Thận lên phòng trên tầng. Giang Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi thở hắt ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi ra khỏi phòng, chú Trương nhìn Giang Tiêu Tiêu nói: “Cô Giang, cô xem muộn lắm rồi, hay là cô ở lại đây nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần, không cần đâu.”
Giang Tiêu Tiêu cuống quít xua tay, nếu ở lại đây qua đêm rồi ngày mai chạm mặt Cận Tri Thận thì lúng túng lắm.
“Chú Trương, tôi đi trước đây, chú chăm sóc cậu chủ nhà chú thật tốt nhé. Chờ lát nữa anh ấy tỉnh lại thì nhớ phải nấu canh giải rượu cho anh ấy.”
Chú Trương hé miệng định tiếp tục khuyên Giang Tiêu Tiêu ở lại thì đúng lúc này, cửa phòng Tiểu Bảo mở ra.
Cậu nhóc hào hứng chạy ra, vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu thì hai mắt lập tức sáng ngời.
“Cô Tiêu Tiêu, đúng là cô rồi! Vừa nãy ở trong phòng con nghe thấy giọng cô, còn tưởng mình nghe nhầm cơ!”
Tiểu Bảo ôm cổ Giang Tiêu Tiêu, lại kích động nói tiếp: “Cô Tiêu Tiêu đến thăm con ạ?”
Giang Tiêu Tiêu lúng túng cười: “Đúng vậy! Sao muộn rồi mà Tiểu Bảo vẫn chưa ngủ thế?”
Tiểu Bảo cụp mắt thở dài.
“Ba chưa về kể chuyện cổ tích cho con nên con không ngủ được.”
“Hả?” Giang Tiêu Tiêu ngẩn người nhìn phòng của Cận Tri Thận: “Nhưng mà ba con say rượu, giờ đã ngủ rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Bảo chẳng những không buồn mà trái lại còn vui hơn. Bé cất giọng non nớt dẫn dắt Giang Tiêu Tiêu: “Vậy thì cô Tiêu Tiêu kể chuyện cổ tích cho con có được không?”
Giang Tiêu Tiêu rối rắm, chuyện này..
Dường như Tiểu Bảo nhận ra cô đang do dự, thế là bé tiếp tục nói bằng giọng đáng thương: “Không có ai kể chuyện cổ tích cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không ngủ được, mà không ngủ được thì ngày mai sẽ không học tốt…”
Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn phòng của Cận Tri Thận, bây giờ anh đang ngủ mê mệt thế kia, cô không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Sau khi vào phòng, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường cùng Tiểu Bảo và cầm quyển truyện thiếu nhi bên cạnh kể chuyện cho bé nghe.
Tiểu Bảo cuộn mình trong lòng cô, cười tươi rói. Giang Tiêu Tiêu không khỏi tò mò: “Sao Tiểu Bảo lại vui thế?”
“Bởi vì con được nghe cô Tiêu Tiêu kể chuyện trước khi ngủ ạ!”
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được bật cười, cô đoán Tiểu Bảo thích mình chắc là vì thiếu tình thương của mẹ. Nghĩ như vậy, cô không nhịn được mà tò mò, đúng rồi, mẹ của Tiểu Bảo đâu?
Nhưng cô không nghĩ về vấn đề này quá lâu mà tiếp tục kể chuyện cho Tiểu Bảo, trong phòng vang vọng giọng nữ dịu dàng.
Giang Tiêu Tiêu vốn định dỗ Tiểu Bảo ngủ rồi rời đi, dù sao cô cũng không vội, nhưng ai dè cô không chỉ dỗ Tiểu Bảo ngủ mà mình cũng ngủ theo từ bao giờ..
Đêm khuya, cửa phòng bị mở ra.
Cận Tri Thận bước vào, trong phòng tối mịt, anh nương theo ánh trăng rọi từ ngoài cửa sổ nhìn một lớn một nhỏ đang ngủ cùng nhau, nét mặt bất giác trở nên dịu dàng.
Cũng chẳng biết Cận Tri Thận ngắm nhìn bao lâu, một lúc lâu sau anh mới đắp chăn cho hai người, lại cúi đầu hôn lên mặt Giang Tiêu Tiêu rồi mới ra khỏi phòng.
Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu dậy sớm, đưa tay dụi mắt. Khi cô tỉnh hẳn thì cảnh tượng xung quanh lọt vào tầm mắt, cô bỗng ngu người luôn.
Đây đây đây… là phòng của Tiểu Bảo!
Chuyện gì thế này? Đầu óc chết máy hai giây Giang Tiêu Tiêu mới sực tỉnh, hôm qua mình lỡ ngủ quên mất.
Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, Giang Tiêu Tiêu rón rén xuống giường đi giày. Giờ vẫn còn sớm, mong sao Cận Tri Thận chưa dậy.
Hiện tại cô chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với anh, huống hồ hôm qua còn xảy ra chuyện ngượng ngùng như vậy, thậm chí Giang Tiêu Tiêu chỉ muốn chết quách đi cho xong, ấy thế mà cô còn ngủ lại nơi này.
Cô vội vàng ra khỏi phòng, nhưng ai dè lại sợ gì thì gặp đó, Giang Tiêu Tiêu vừa đi tới đầu cầu thang thì gặp Cận Tri Thận.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, gương mặt điển trai nở nụ cười như có như không. Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu, giọng nói quyến rũ đầy nam tính vang lên: “Mới sáng ra mà em đã vội vội vàng vàng làm gì thế?”
Định chạy trốn thì bị bắt quả tang nên Giang Tiêu Tiêu ngượng vô cùng, đành lúng túng giải thích: “Ờ thì… Tối qua anh uống say, em trai anh có việc không thể đưa anh về, lại tình cờ gặp tôi. Sau đó…”
“Ừ, không cần giải thích, Tri Dực đã kể với tôi rồi.”
Cận Tri Thận không tiếp tục nói về chuyện hôm qua nữa mà cất lời: “Dậy rồi thì ăn sáng đi, lát nữa tôi đưa em về.”
Giang Tiêu Tiêu dè dặt liếc nhìn anh, xem ra anh đã quên chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe ngày hôm qua! Cô cảm thấy hơi buồn bực, song cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đằng nào cũng chạm mặt nhau rồi, Giang Tiêu Tiêu không định đi nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn ăn sáng.