Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt bé.
“Cô thích lắm, cục cưng giỏi thật đấy!”
Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy kiêu ngạo như thế Tiểu Bảo là con trai mình. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác này, chắc là bởi vì cô và Tiểu Bảo qua lại đã lâu!
Tiểu Bảo nhận được câu trả lời này từ cô, nụ cười càng thêm xán lạn, bé cầm điều khiển tiếp tục điều khiển người máy.
Sau đó ba người lại tiếp tục tham quan du thuyền.
Du thuyền rất lớn, sau khi đi hết một vòng thì trời đã tối đen. Cận Tri Thận đã dặn dò người giúp việc chuẩn bị cơm tối từ sớm.
Bữa tối rất phong phú, đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu dùng bữa trên du thuyền. Thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy, cô cũng quên hết mọi chuyện không vui.
Ăn xong thì không còn sớm nữa, ba người ngủ lại trong phòng trên du thuyền luôn.
Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu ở chung một phòng, Cận Tri Thận ở phòng bên cạnh.
Trên chiếc giường lớn kiểu Âu, Tiểu Bảo cuộn mình trong lòng Giang Tiêu Tiêu nghe cô kể chuyện cổ tích.
“Cô Tiêu Tiêu, cô sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo chứ?” Nghe vậy, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu thoáng chững lại.
Cô sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo chứ? Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ chắc là không thể nào…
“Tiểu Bảo rất quý cô, vậy nên cô Tiêu Tiêu phải luôn ở bên Tiểu Bảo, không được rời xa.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, dịu dàng nói: “Sau này Tiểu Bảo sẽ gặp người mà con thích hơn, đến lúc đó con còn phải lấy vợ nữa, cô Tiêu Tiêu sao có thể ở bên con mãi được.”
Tiểu Bảo khẽ hừ: “Vậy thì con sẽ cưới cô Tiêu Tiêu làm vợ.”
Giang Tiêu Tiêu lập tức bật cười thành tiếng.
Nếu cậu cả nhà họ Cận nghe thấy câu này thì phỏng chừng anh muốn cắt đứt liên lạc giữa con trai mình và Giang Tiêu Tiêu luôn.
Không biết qua bao lâu Tiểu Bảo mới dần chìm vào giấc ngủ.
Tiếng hít thở đều đặn quanh quẩn bên tai, Giang Tiêu Tiêu ngắm nhìn khuôn mặt của cậu nhóc, trái tim chợt trở nên mềm mại.
Hình như là bé nói mơ, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu ngậm cười, bé mơ thấy mình phải không?
“Mami…”
Giang Tiêu Tiêu bỗng giật thót, bé đang gọi cô sao?
Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng Giang Tiêu Tiêu, sớm muộn gì cô cũng phải rời xa Tiểu Bảo, liệu rằng đến lúc đó bé có buồn lắm không…
Giang Tiêu Tiêu tựa đầu lên gối mà không sao ngủ được. Cô bèn đứng dậy, rón rén rời phòng định ra ngoài hóng gió.
Bên ngoài vẫn sáng đèn, trên bàn có một chai rượu vang, Cận Tri Thận cầm một ly rượu đứng boong thuyền.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, nhìn từ góc độ của Giang Tiêu Tiêu có thể trông thống sườn mặt điển trai của anh.
Một lúc sau, dường như Cận Tri Thận đã phát hiện ánh nhìn của cô, anh xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Giang Tiêu Tiêu, giọng nói trầm khàn cuốn hút truyền tới: “Em không ngủ được à?”
“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
Cận Tri Thận hỏi tiếp: “Cùng uống một ly không?”
Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không từ chối.
Cận Tri Thận rót cho cô một ly rượu. Giang Tiêu Tiêu đứng ở boong thuyền nhìn ra biển rộng, cảm thấy thật thoải mái.
Hai người cứ đứng mãi như thế rồi bất giác trò chuyện từ lúc nào chẳng hay.
“Gần đây em bận lắm hả?”
“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
Cận Tri Thận bắt gặp ánh mắt chột dạ của cô, tức thì anh bật cười, cánh môi mỏng mấp máy: “Tôi còn tưởng em đang cố tình né tránh tôi chứ!”
Giang Tiêu Tiêu lúng túng, Cận Tri Thận lại nhếch miệng hỏi: “Dạo này nhà họ Giang và nhà họ Lam còn tìm em gây sự nữa không?”
“Không.”
Giang Tiêu Tiêu nhấp hớp rượu, nếu Cận Tri Thận không nhắc tới thì cô cũng suýt quên mất mấy người này.
Kể từ sau khi mẹ cô bị Giang Chẩn cướp đi rồi được tìm về, nhà họ Giang không đến tìm cô nữa. Giang Tiêu Tiêu thấy hơi kỳ lạ, bọn họ định xử lý hạng mục kia thế nào?
Giang Tiêu Tiêu đoán nhà họ Giang chắc chắn sẽ không từ bỏ, cũng chẳng biết bọn họ đang có âm mưu gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tửu lượng của Giang Tiêu Tiêu không tốt lắm, cô mới uống vài ly đã say, cảm thấy váng đầu.
Cô nhích người, vốn định tạm biệt Cận Tri Thận rồi về nghỉ ngơi nhưng ai dè không đứng vững, suýt thì ngã xuống, thế là Cận Tri Thận vội vươn tay đỡ cô.
Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang dựa vào người anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của anh phả lên mặt cô.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mơ màng, cô hé miệng định nói gì đó.
Cận Tri Thận cúi đầu, kìm lòng không đậu bèn hôn lên môi cô
Trong nháy mắt, Giang Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, sau khi sực tỉnh, cô muốn đẩy đối phương ra nhưng Cận Tri Thận đã nhanh hơn cô một bước, anh ôm eo cô và vây chặt cô trong lòng mình.
Đầu lưỡi anh chiếm đoạt khoang miệng cô, cơ thể Giang Tiêu Tiêu dần mềm nhũn…
Gió biển lùa qua, rõ ràng là thời tiết rất lạnh nhưng không khí lúc này lại nóng vô cùng.
Không biết qua bao lâu Cận Tri Thận mới từ từ thả cô ra.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ tới tận mang tai, cô đẩy Cận Tri Thận ra, bỗng chốc không biết nên nói gì. Lẽ nào mắng anh sao đang yên đang lành lại hôn cô làm gì? Cứ là lạ thế nào ấy.
“Không còn sớm nữa, tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu lảo đảo về phòng.
Cận Tri Thận đứng phía sau nhìn theo bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, ánh mắt cho thấy anh vẫn chưa thỏa mãn.
Sau khi Giang Tiêu Tiêu về phòng, trái tim cô vẫn đập dồn dập.