Vân Tri lặp lại: “Cô nói cậu về sau không được đánh nhau, cũng không được chửi tục.”
Cổ tay Hàn Lệ vô cùng đau đớn, sao có thể nghe được lời cô nói.
“Cô buông tay trước đi đã, siết đau quá.” Rốt cuộc, Hàn Lệ mở miệng nhắc nhở.
Vân Tri ngây ngốc, lúc này mới phát hiện mình hơi dùng sức, vội vàng thu tay lại, nói: “Cô là người lớn trong nhà, cậu phải nghe cô, không được đi làm phiền người khác.”
“Được, biết rồi.” Hàn Lệ trả lời cho có lệ, cổ tay đau nhức muốn chết. cũng là gặp quỷ, cô nhỏ ngốc nghếch này sao lại mạnh vậy.
“Cô trở về đây, Hàn Lệ cậu phải nghe lời đó.” Vân Tri không yên tâm dặn dò.
“Biết rồi, nghe lời.” Hàn Lệ nói vậy nhưng lại không để trong lòng.
Hiện tại cậu hối hận.
Lúc trước không nên để cô học bên khu Tây, bây giờ người ngoài đều cho hai người là mối quan hệ “Yêu đương”, thằng chó Lộ Tinh Minh bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ xấu xa, chắc chắn là giận chó đánh mèo trên người Vân Tri rồi.
Nghĩ rồi sắc mặt cậu thay đổi.
Cậu giữ chặt Vân Tri: “Hiện tại cô học lớp nào?”
Vân Tri thành thật trả lời: “Lớp 11-10, sao vậy?”
11-10….
11-10!!!!
“Chết tiệt!”
Cậu không khống chế được mà chửi tục.
“Hàn Lệ!” Vẻ mặt của Vân Tri cũng thay đổi, cô mới nói cậu không được nói tục, như thế nào vừa mới quay đầu đã vi phạm.
“Thao… Tào Tháo không dong dài, một lòng muốn bắt Kinh Châu.” Hàn Lệ hát một đoạn nhỏ, “Tôi, tôi đang hát mà.”
Vân Tri nhắc lại: “Hàn Lệ, cậu không được đánh nhau với người ta, lần này cô ứng phó giúp cậu, không có lần sau đâu. Nếu anh hai với chị dâu mà biết, cậu khẳng định sẽ bị mắng.”
“Tôi nói là đã biết rồi mà, cô phiền phức quá đi.” Hàn Lệ chịu không nổi cô lải nhải, vòng qua Vân Tri nhanh rời đi.
Vân Tri nhìn bóng dáng cậu, thở dài một tiếng:
HIện tại trẻ con trong nhà làm người lớn như cô đau đầu quá đi mất.
Haiz.
Cô xoay người, đi xuống cầu thang.
Chờ Vân Tri đi rồi, Hàn Lệ nhắn tin WeChat.
[ Hàn Lệ: Anh em khu Đông đâu!! ]
[ Lưu tiểu tam nằm vùng: Ở đây! ]
[ Hàn Lệ: Giúp tôi điều tra xem hôm nay Vân Tri sao lại thế này. ]
[ Lưu tiểu tam nằm vùng: Đại ca, anh nói Hàn Vân Tri… chị đại của 11-10 đấy hả? ]
[ Hàn Lệ:??? ]
Gì đây.
Cô nhỏ ngốc nghếch nhà cậu làm chị đại 11-10?
[ Phương Minh: Im lặng cho nói cái coi, đại ca, anh cần khu Đông giúp gì, tụi em xuyên tường cho anh luôn. ]
Làm một trận nằm vùng, gà nhưng mà kích thích.
Hàn Lệ thuận miệng nói: [ 300 đồng tiền công phí. ]
[ Phương Minh: … ]
Anh em cũng thật dễ bị mua chuộc.
Hàn Lệ hỏi đại khái liền biết tình huống như thế nào.
Cậu âm thầm nhớ lại địa điểm Ngô Chinh thường lui tới, nhướng mày, cười đến âm trầm.
Được thôi, dám bắt nạt người của tao.
Hôm nay sẽ dạy cho mày đạo lý làm người.
Vân Tri không biết những toan tính của Hàn Lệ, cô nhanh chóng về khu Tây.
Học sinh bên khu Tây cũng không để ý Vân Tri đi qua khu Đông, chỉ nghĩ cô bị gọi lên văn phòng chủ nhiệm thôi.
Lúc trở về lớp, các nam sinh rõ ràng đều an phận, không dám chỉ trỏ cô như thường ngày. Chỗ ngồi Ngô Chinh trống không, chắc là đang nghỉ ngơi trên phòng y tế.
Bình thản vượt qua mấy tiết học, cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.
Vân Tri chậm rãi dọn đồ, đột nhiên có một bàn tay duỗi qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Cô mang cặp sách, đi theo sau Lộ Tinh Minh.
Nhìn hai người một trước một sau, Lưu Bưu Hổ tấm tắc hai tiếng, nói: “Cây già nở hoa rồi nha.”
Mọi người liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Giờ tan học thật náo nhiệt.
Các nam sinh tốp ba tốp bốn chơi bóng rổ ở trên sân, trên sân thể dục rộng rãi có thể thấy những cậu thiếu niên tươi trẻ, có xe đạp xuyên qua, cũng có mấy nữ sinh nói chuyện về phim ảnh.
Vân Tri im lặng đi theo bên cạnh Lộ Tinh Minh.
Lộ Tinh Minh cao 1m85 làm cô càng thêm nhỏ bé, rõ ràng anh đang nhường cô, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Ra khỏi trường, xuyên qua đường phố, tới một quán ăn không quá náo nhiệt.
Lộ Tinh Minh dẫn Vân Tri vào một quán mì bên góc phố.
Vị trí của quán không quá đẹp, giờ cao điểm mà không có nhiều khách. Lộ Tinh Minh hiển nhiên là khách quen, thấy anh tiến vào, ông chủ ôn hòa ra chào hỏi.
“Tiểu Lộ dẫn bạn đến đó hả?”
“Vang.” Lộ Tinh Minh kéo ra ghế dựa, để Vân Tri ngồi xuống.
“Muốn ăn cái gì đây nào.” Ông chủ đem thực đơn lại đây.
Lộ Tinh Minh đưa thực đơn cho Vân Tri, để cho cô gọi, “Quán này nấu ăn rất ngon, cậu muốn ăn cái gì.”
Vân Tri nhìn qua, ngửa đầu nói với ông chủ: “Cho con một mì trứng.”
Ông chủ: “Tô lớn hay tô nhỏ?”
Vân Tri nhìn Lộ Tinh Minh, trong ánh mắt mang theo thẹn thùng.
Lộ Tinh Minh nhấp môi cười, “Tô lớn.”
Lỗ tai cô càng đỏ.
“Con vẫn như cũ, hai mónphụ với một món ngẫu nhiên gì cũng được, cho hai ly nước cam.”
Gọi xong đồ ăn, Lộ Tinh Minh để thực đơn sang một bên.
Hai tô mì sợi nhanh chóng được mang lên, Vân Tri thấy Lộ Tinh Minh động đũa cô mới bắt đầu lấy đũa ăn.
Mì trứng rất thơm, nước canh nóng hổi, hai món phụ ngon miệng, trong chốc lát hai tô mì sợi đã gần hết.
Lộ Tinh Minh giương mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Ông chủ, cho thêm một tô nữa.”
“Khụ —-“
Vân Tri bị sặc nước lèo.
“Không cần đâu, mình đủ rồi.” Cô hoảng hốt, liên tục xua tay, “Ăn no rồi.”
Trong ánh mắt Lộ Tinh Minh mang theo vài phần hoài nghi.
“Mình ăn no thạt mà.” Vân Tri xoa bụng, hôm nay cô ăn dính thức ăn mặn, dạ dày còn hơi khó chịu, ăn một ít thì không sao nhưng ăn nữa chắc chắn sẽ đau bụng.
Lộ Tinh Minh không ép cô.
Khi tính tiền, anh dùng WeChat quét mã QR, hai người cùng ra khỏi quán ăn.
Mặt trời đang lặn, chân trời ráng màu đỏ như lửa.
Vân Tri cẩn thận nhìn Lộ Tinh Minh đi phía trước, chạy chậm vài bước tiến lên kéo dây cặp sách anh.
“Hửm?” Anh dừng bước lại.
“Vừa rồi là bao nhiêu tiền vậy?”
Lộ Tinh Minh móc hóa đơn nhăn nhúm từ trong túi quần ra, Vân Tri nhìn lại.
—- Tổng cộng 32.5
Cô có số.
“Lộ thí chủ, mình không tìm thấy WeChat của cậu, cậu xem giúp mình được không?” Vân Tri đưa điện thoại cho anh.
Lộ Tinh Minh thuận tay nhận lấy, danh bạ của cô thật thiếu thốn, vừa lướt là tới cuối danh bạ rồi. Ngón tay Lộ Tinh Minh lướt trên điện thoại, ánh mắt vừa chuyển, thấy hai chữ Hàn Lệ lẳng lặng ở trên.
Anh nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên hụt hẫng.
Có hơi buồn bực.
Lộ Tinh Minh tạm thời không nghĩ đến cảm xúc khó chịu, anh tìm được tên của mình rồi, quả nhiên là bị chặn, phỏng chừng không phải do cô làm mà là…
Lộ Tinh Minh nhớ tới ngày đó của gửi một đống biểu tượng cảm xúc.
Lộ Tinh Minh bỏ chặn, giả vờ tùy ý hỏi: “Về sau cậu không cần phải gửi những cái biểu tượng cảm xúc cho tôi nữa.”
“Biểu tượng ảm xúc?” Vân Tri nghi ngờ sờ trán của mình, “Mình chưa bao giờ gửi cho cậu.”
Quả nhiên là thằng chó Hàn Lệ kia.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh lập lòe, trộm đem ý nghĩ của mình trở về, sau đó trả lại điện thoại, “Rồi đấy.”
Vân Tri cảm kích nói cảm ơn.
Môi Lộ Tinh Minh động đậy, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, “Cậu… bây giờ đang ở nhà Hàn Lệ à?”
Vân Tri coi anh là bạn, tự nhiên cũng không dấu diếm, thành thật nói: “Trước kia mình ở trên chùa, trong thành phố này chỉ biết Hàn gia thôi, cho nên mới ở nhà Hàn Lệ. Nhưng mà khi mình kiếm tiền được rồi thì sẽ dọn ra ngoài ngay.”
Lộ Tinh Minh im lặng nghe cô nói.
“Người nhà Hàn gia không thích mình…”
Nói lời này ra, ngữ khí Vân Tri rõ ràng mất mát vài phần.
Cô che giấu vẻ buồn rầu, làm gì đó trên WeChat, ngẩng đầu, “Được rồi, cảm ơn cậu đã dẫn mình đi ăn cơm. Lộ thí chủ, cậu đúng là một người tốt, ngoài cậu ra thì các bạn học khác đều không thích chơi cùng mình.”
Lộ Tinh Minh miễn cưỡng nhướng mày: “Vì sao?”
“Bọn họ đều nói mình kỳ lạ, không muốn chơi cùng.” Giọng nói Vân Tri nhẹ nhàng.
Cô là được sư phụ nhặt về vào một đêm mưa như trút nước.
Khi Liễu Thiền quyết định nuôi cô thì lời đồn cũng bắt đầu sinh ra, thị trấn bắt đầu có người bàn tán Vân Tri là đứa con của hòa thượng cùng người “Thông. Gian”, lại nói cô sinh ra bất thường, mang theo xui xẻo. Bọn nhỏ cũng bị ảnh hưởng cùng người lớn, thấy cô thì trêu ghẹo, từ đó về sau Liễu Thiền không mang cô xuống núi lần nào nữa.
Sau này đi học, bọn nhỏ dần dần chú ý, tuy rằng không nói móc nhưng cũng vẫn là có vài thành kiến, thường xuyên giễu cợt sau lưng cô đầu trọc không có tóc.
Vân Tri không có người thân, cũng không có bạn chơi cùng, cô chỉ có mỗi sư phụ cho nên cũng không cảm thấy chính mình đáng thương.
Một đêm trước khi vào thành phố, Vân Tri trằn trọc khó ngủ, cô sợ mọi người thành phố cao ngạo, không thể ở chung; lo lắng chảy trong người cô như máu thấm sâu vàongười.
Cho đến khi gặp Hàn Lệ, quen Lộ Tinh Minh, Vân Tri phát hiện trên đời này vẫn còn người tốt.
Gương mặt cô giãn ra, ở dưới ánh hoàng hôn cười trong trẻo xinh đẹp.
“Mình về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.” Vân Tri đeo cặp sách, tạm biệt Lộ Tinh Minh.
Cô gái nhỏ biến mất dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt Lộ Tinh Minh còn chưa rời đi trên đoạn đường mà cô vừa đi, cho đến khi có người cười nói lại đây, anh mới bừng tỉnh, chậm rãi bước chân.
Lộ Tinh Minh đột nhiên nhớ lúc nãy WeChat có thông báo, anh mở ra xem.
Vân Tri đã đưa một bao lì xì, mặt trên ghi chú: [ Trả tiền ]
Lộ Tinh Minh click mở, trầm mặc một lúc.
—– 16.25
Chính xác đến số lẻ.
Lần đầu tiên Lộ Tinh Minh mời một cô gái đi ăn cơm, tổng cộng 32.5, nhưng người ta lại chia đôi ra.
Tâm tình phức tạp.
Lại cảm thấy buồn cười.
Lộ Tinh Minh cất điện thoại, bước đi nhẹ nhàng.
Cảm xúc đang vui vẻ thì một người cúi đầu đi qua. Mặc đồng phục Thành Nam, dáng người rất quen thuộc.
Lộ Tinh Minh dừng bước, kéo cánh tay của người nọ: “Ngô Chinh?”
Thân mình người nọ run lên, đầu cúi thấp hơn.
Lộ Tinh Minh dự cảm không đúng, nhíu mày hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Đại, đại ca…”
Ngô Chinh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt cậu ta toàn là vết bầm tím, không có chỗ nào ổn.
Ngô Chinh bị đánh đến mức môi sưng đỏ, giọng nói mơ hồ không rõ: “Tôi làm cậu mất mặt rồi…”
Lộ Tinh Minh nhấp môi, trong mắt hiểu rõ: “Hàn Lệ đánh?”
Ngô Chinh không nói, xem như cam chịu.
“Thằng chó đẻ.” Lộ Tinh Minh thầm mắng, lại hỏi, “Hàn Lệ bây giờ ở đâu?”
Ngô Chinh rầm rì nói: “Tôi đụng cậu ta ở đường Tây.” Dừng một chút, do dự nói, “Đại ca, hình như Hàn Lệ cho rằng cậu cướp bạn gái của nó.”